NGỘ PHẬT - Trang 383

theo, đôi mắt ti hí chăm chú dán chặt vào gương mặt lạnh lùng cao ngạo
của Yến Phù Tô, lộ vẻ thèm thuồng.

Yến Phù Tô chợt như cảm nhận được, bất thình lình mở mắt nhìn

đồng tuyết mênh mông ngoài kia.

Giang Trừng cũng lập tức thoát khỏi trạng thái nhập định, đặt một tay

lên kiếm gỗ giắt thắt lưng, cảnh giác dò xét tứ bề, "Nhị sư tỷ, sao thế ạ?"

"Không có gì, làm việc của muội đi." Yến Phù Tô đáp. Nhưng khi

Giang Trừng tiếp tục tu luyện, chị nhíu mày lục ra một lọ ngọc đen, đăm
chiêu một lúc, rải hết mớ bột trong suốt lấp lánh ra xung quanh mình và
Giang Trừng.

Xong đâu đấy, chị lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Còn kẻ lấp ló sau vách

băng kia lại run rẩy cả người, phun phì búng máu, một con rắn mối vằn đỏ
đen chui ra từ dưới mảnh đất tuyết bên chân gã, bóng đen chộp lấy, đau
lòng rạch một đường trên ngón tay, đút máu xỉn màu cho nó.

"Bé cưng, thử lần nữa nào, hút sạch độc trên người đại mỹ nhân bên

kia đi, ta chuẩn bị bao lâu nay, không thể sắp thành lại hỏng được, mau lên,
chờ ta bắt được nàng, mi muốn bao nhiêu máu của ta cũng được." Bóng
đen đưa tay ve vuốt đầu nó, con rắn mối hút no máu rồi chớp chớp mi mắt
đỏ, ngoan ngoãn chui lại vào tuyết, biến mất.

Giang Trừng và Yến Phù Tô nghỉ ngơi một đêm, hôm sau tiếp tục tìm

thiên sinh linh mạch giữa đồng tuyết bao la, chuyến này lại may, chẳng
mấy chốc Giang Trừng đã phát hiện một đóa hoa nhỏ màu lam nhạt trên
nền đất tuyết.

Cô đã nghe Yến Phù Tô kể, thiên sinh linh mạch biết chạy trốn, nhưng

thỉnh thoảng lại biến thành thực vật ngủ đông cắm giữa nền tuyết, chúng
thường có màu lam, đóa hoa trước mặt hẳn là nó rồi. Giang Trừng đương
nhiên chỉ đứng ngoài quan sát, người thực sự ra tay bắt thiên sinh linh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.