NGỘ PHẬT - Trang 396

Nàng bỗng xoay đầu nhìn Giang Trừng, cất tiếng nói mặc ánh mắt

ngạc nhiên của cô: “Mi tình cờ xông vào đây à? Định đi đâu?” Nàng chớp
mắt tinh nghịch, “Tuy là mộ U Tổ nhưng chẳng có thứ gì quý giá đâu, nếu
tới đây tìm bảo vật thì bé con à, mi phải thất vọng rồi.”

Giang Trừng lắc đầu, “Tôi đến chẳng vì báu vật, tôi chỉ muốn tìm

người thôi, anh ấy hẳn vừa đến không lâu, có khi còn bị thương nữa.”

“Ồ?” Cô gái tò mò hỏi: “Mi muốn tìm người như nào?”

“Một hòa thượng không tóc.” Giang Trừng buột miệng đáp. Nhà sư

với suối tóc trắng dài ban nãy đã để lại ấn tượng khá sâu sắc cho cô.

“Khụ, một đại sư khó hiểu có gương mặt tuấn tú, mắt mi hiền hòa,

luôn rất bình thản và mặc áo tăng trắng, Ngài có gặp anh ấy không?” Giang
Trừng đoán chắc cái bóng nửa trong suốt trước mặt đây có quan hệ gì đó
với U Tổ, thế nên rất cung kính.

Cô gái bỗng hỏi: “Mi thích hắn?”

Giang Trừng ù ù cạc cạc, thoải mái gật đầu: “Tôi thích đại sư lắm, anh

ấy rất tốt với tôi.”

Cô gái thở dài sâu lắng, “Ta ngưỡng mộ mi quá thôi, không yêu phải

kẻ không nên yêu.”

Giang Trừng: Cao tăng đắc đạo không yêu đương gì chẳng quá bình

thường rồi à, đấy là giác ngộ cơ bản mà! Nhưng ngó mặt mày vị này thì
thôi tốt nhất đừng đơm lời, im lặng làm đầu.

Giang Trừng không lên tiếng bừa bãi nhưng cô gái kia lại như bị chọc

phải huyệt, nàng bỗng bật cười gian trá, bảo Giang Trừng: “Ta vẫn cực kỳ
muốn biết công dụng của thứ này, thuở ấy ta và Chúc Tức không dùng đến,
giờ cho bọn mi thử vậy, ta tò mò tiếp theo sẽ như nào lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.