NGỘ PHẬT - Trang 404

Bình thản lắm thay, Giang Trừng đã nghe anh gọi thế bao nhiêu lần,

hai người cũng từng kề cận, trước kia chẳng thấy gì, nhưng ngay lúc này
đây, lòng cô vô cớ nhộn nhạo, có thể là do gương mặt gần bên và tiếng gọi
tên ấy, cũng có thể là vì bàn tay ấm áp vẫn buông trên má kia.

Nhưng Thanh Đăng đại sư cũng đã từng có mấy động tác tương tự, khi

ấy Giang Trừng vẫn không sao, ngay cả lúc cô kéo tay đại sư trước khi vào
đây cũng vẫn còn bình thường, nhưng giờ, cô lại không khống chế nổi trái
tim rộn ràng của mình, gò má nơi đại sư áp tay vào cũng bắt đầu sốt xình
xịch, cơn nóng như lan ra, khiến mặt cô đỏ ửng cả.

Thế này là thế đếch nào! Giang Trừng sờ tim hoảng hốt nhìn Thanh

Đăng đại sư, mặt lúc đỏ lúc xanh, đủ màu.

Thanh Đăng thu tay về, nhìn lên tầng không qua tán hoa lá rậm trong

đình viện, “Quả nhiên nơi này không ổn. Vừa rồi ta đã thoáng cảm nhận
được, nhưng không rõ lý do.”

“Giờ thì biết rồi.” Thanh Đăng đại sư bảo, vẫn vẻ bình thản khiến

Giang Trừng ngứa răng ấy.

Giờ phút này trong lòng Giang Trừng ngoài thẹn thùng khó xử ra thì

còn nỗi oán trách mang tên ‘tại sao chỉ có tôi là bị ảnh hưởng còn đại sư lại
chẳng hề hấn gì’. Vò đầu cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, Giang Trừng
hỏi: “Đại sư, tóm lại, chỗ này có vấn đề gì vậy?”

Mắt bỗng hoa lên, đại sư biến mất, Giang Trừng định gọi bỗng cảm

nhận được gì đó, vừa ngẩng đầu đã thấy anh đang đứng trên cây tỳ bà
khổng lồ giữa sân, dõi mắt nhìn quanh. Giang Trừng giật mình, cũng nhảy
lên đứng kế anh, nhưng không dám tới quá gần nữa.

Thanh Đăng đại sư mặc áo tăng trắng giản dị đứng trên cây, gió

thoảng lay vạt áo, dáng hình ngất ngưỡng tuấn tú, rõ chỉ là tư thế bình
thường mà Giang Trừng lại ngắm đến say mê, chẳng rõ tại sao anh lại đẹp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.