NGỘ PHẬT - Trang 410

hóa Tây Thi" hết!

Thấy vết thương sau lưng đại sư, Giang Trừng cau chặt mày, chẳng

hơi sức đâu ngắm hàng mi dài quyến rũ của anh nữa.

Cô không ngờ thương thế đại sư lại nghiêm trọng đến vậy, nhẹ nhàng

đỡ vai Thanh Đăng, Giang Trừng không biết nên xử lý vết thương dài
ngoằng ấy sao cho phải.

Vết thương từ bả vai chếch xuống độ hai mươi xen-ti, không chảy máu

nhưng trông nghiêm trọng hơn chảy máu nhiều, vì nó không có vẻ gì là
muốn khép lại, miệng vết thương lật ra, da thịt bên mép cháy đen, quẩn
quanh vết thương là một luồng khí đen.

Giang Trừng liếc thoáng đã nhận ra thứ đang chế ngự vết thương là

ma khí của một ma tu rất lợi hại hoặc một món vũ khí cao cấp nào đó, nếu
không, người có tu vi cao như đại sư đã chẳng gục bởi chỉ một vết thương
như vậy. Tóm lại, luồng ma khí chết tiệt này thâm độc vô cùng, nó ngăn
cản vết thương khép miệng, không thể chữa bằng cách thường.

Thấy trên mặt vết thương nhàn nhạt ánh vàng, Giang Trừng biết đại sư

đã phong ấn ma khí vào cơ thể mình. Giờ cô mới ngộ ra lý do đại sư không
cho mình xem và chạm vào vết thương.

Ma khí lợi hại đến thế cũng chỉ mỗi đại sư có thể bình tĩnh khống chế,

không để lộ ra như vậy, nếu là Giang Trừng, có khi chỉ mới chạm vào đã bị
nó gặm cho rữa ra luôn rồi.

Cứ luôn ở một thời khắc bất chợt nào đó, cô lại nhận ra đại sư tốt đến

nhường nào.

"Rốt cũng không thoát được, chả biết trước đó em đấu tranh làm gì,

sao anh lại tốt như vậy?" Giang Trừng rũ mi, giấu ánh mắt mình đi, nhẹ
nhàng lướt tay trên đôi mày của Thanh Đăng. "Vốn ra, em không nên có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.