NGỘ PHẬT - Trang 412

"Mi là ai, mi không phải Thanh Đăng đại sư." Giang Trừng lạnh lùng

nghiêm nghị, cô liên tưởng đến chính mình, thoắt cái bèn đoán đại sư đã
xuyên không, hoặc bị thứ tà ác gì đó chiếm xác rồi. Nếu bị chiếm xác...
Ánh mắt Giang Trừng sầm xuống.

"Cô là Giang Trừng?" Thanh Đăng đại sư bình thản nằm đấy, không

giãy dụa, không trả lời câu hỏi của cô mà hứng chí săm soi cô một lượt,
cười hỏi: "Cô có mang theo thứ gì ăn được không? Lâu lắm rồi ta không
được xơi thức ăn đúng nghĩa."

Giang Trừng: "Hả?"

"Lão hòa thượng Thanh Đăng kia cứ cấm thực ta mãi, hễ ta xuất hiện

là bị nhốt ra sau núi Thượng Vân tự, thấy khó ưa không?"

Giang Trừng: Ổng đang nói gì vậy?

"Ta ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trên người cô, đào thiên hương

à?"

Giang Trừng: Cất trong túi trữ vật rồi mà, sao ngửi được hay vậy?

Cuối cùng, Giang Trừng cũng chả biết sao sự tình lại thành thế này --

Thanh Đăng đại sư phiên bản tà mị chả rõ lý do kia ngồi đất xơi đào thiên
hương cô lấy ra từ túi trữ vật, còn cô thì thả tóc ngồi cạnh trông chừng.
Hồng Ti bị vị này gỡ ra một cách bạo lực tủi thân quấn quanh cổ tay cô,
như đang làm nũng.

Giang Trừng chưa từng cho rằng mình sẽ khống chế được đại sư,

nhưng vẫn cảm thấy thôn thốn khi chứng kiến gã lai lịch bất minh gỡ trói
nhanh gọn, đồng thời dùng một ngón tay đẩy mình ngã sấp mặt như vậy.
Song chiêu nhất dương chỉ quen thuộc của đại sư lại khiến Giang Trừng
nhẹ nhõm một cách lạ lùng. Sau công cuộc đoán bậy đoán bạ kinh khủng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.