NGỘ PHẬT - Trang 411

bất cứ một ý nghĩ nào, nhưng ai bảo anh lại tốt đến vậy, giờ thành thế này,
anh bảo phải làm sao đây?"

Giang Trừng cho đại sư thử hết thuốc trị thương mình mang theo, rốt

vẫn chẳng nên cơm cháo gì, đành phải đút anh một số đan dược bồi bổ cơ
thể, rồi gác ngay cạnh chờ anh tỉnh. Đương nhiên, đại sư gối đầu lên chân
cô. Giang Trừng thông suốt rồi, không muốn kìm chế nữa, đấy không phải
phong cách của cô.

Hẹn hò được thì hẹn hò, còn không thì thôi, cô còn rất nhiều việc phải

làm, thế nên mục tiêu quan trọng nhất trước mắt vẫn là nhân lúc đại sư hôn
mê, sàm sỡ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chuẩn chưa! Chuyện đã xảy ra
không thay đổi được, nắm chắc hiện tại mới là quan trọng nhất!

Giang Trừng mặt mày ngay thẳng nắm tay đại sư, chợt nghe tiếng

"Ưm?" mơ màng, cô giật nảy mình, vô cùng tự nhiên buông tay anh ra,
quan tâm hỏi han như lẽ dĩ nhiên: "Đại sư, anh tỉnh rồi à?"

"Giang Trừng?" Đại sư gọi.

Giang Trừng phát hiện đại sư có gì đó sai sai, ánh mắt sai, biểu cảm

sai, tóm lại chẳng có chỗ nào là đúng hết, khí chất toát ra khi vừa mở mắt
khác hoàn toàn với đại sư trước kia,... tà khí khó tả. Giang Trừng minh mẫn
chứ không ngốc, cũng cực kỳ dứt khoát chứ chẳng do dự khập khừng, thế
nên vừa cảm thấy không ổn, cô đã quả quyết ra tay.

Hai tay Thanh Đăng đại sư bị trói bởi thừng Hồng Ti vốn ngoan ngoãn

làm dây buộc tóc của Giang Trừng, rồi bị cô kéo lên giữ chặt trên đầu. Tuy
trói nhưng phòng trường hợp mình nhầm và vì tình trạng thương tích của
đại sư, Giang Trừng ra tay cực kỳ chừng mực.

Thanh Đăng đại sư hơi lạ lùng kia bị Giang Trừng bắt trói và đè như

vậy, nhìn cô nửa cười nửa không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.