NGỘ PHẬT - Trang 428

Đại sư tà mị chẳng mảy may giấu vẻ hả hê khi người gặp nạn, Giang

Trừng bất đắc dĩ nhìn y, cô dịu giọng dỗ dành: "Thế anh không thấy đau à?
Thôi thì chữa đi cho khỏe."

"Đau chớ, nhưng ta cứ không muốn chữa đấy." Đại sư tà mị đáp, đổi

giọng, "Cơ mà nếu bé con chịu ngủ cùng ta, dậy rồi ta sẽ liệu mà xử lý tý
chút."

"Ờ được, anh dịch ra xíu, chừa chỗ cho ta." Giang Trừng đáp ngay,

điềm nhiên giũ chăn mới lấy ra.

"Hả? Vừa nãy vẫn không chịu mà, sao giờ lại dứt khoát thế, bé không

cân nhắc một tẹo nào à?" Đại sư tà mị hỏi.

"Nếu chỉ định tỏ ra ta đây rụt rè chứ không thực sự muốn từ chối thì

khước từ một lần là đủ rồi." Giang Trừng tung chăn đắp lên người, nằm
cạnh đại sư, ngáp dài, "Thôi ngủ mau đi, dưỡng cho no sức, chả biết sẽ còn
gặp chuyện gì ở đây đâu, đang an toàn thì liệu mà nghỉ ngơi nhiều một
chút."

Giang Trừng nhắm mắt, chưa tới ba phút đã ngủ rồi, trái lại, đại sư tà

mị kêu ca đòi nghỉ kia lại rũ mắt ngắm bé con cuộn tròn say sưa bên mình
thật lâu, chán chường đưa tay nghịch hàng mi cô một chốc, bị Giang Trừng
trong mộng hất ra mới ngoan ngoãn đánh giấc.

Giang Trừng biết mình đã ngủ, chỉ cần ở bên đại sư, dù có là đại sư

nào thì cô vẫn sẽ an tâm đến lạ. Thực ra hai đại sư là một mà, chẳng dễ gì
chia tách rạch ròi.

Mà mình ngủ rồi thì đây hẳn là mơ? Giang Trừng nghiêng đầu nhìn

đại sư bên cạnh -- Chỉ ngó thôi đã biết đấy là bản tà mị.

Rồi lại đưa mắt nhòm đại sư đang ngồi ngoài sạp ăn đậu hũ hoa gần

đấy -- Khí chất bình thản quanh người đã cho thấy ấy là bản bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.