NGỘ PHẬT - Trang 432

Chốn này là mộng của Thanh Đăng, anh có thể tạo ra một thế giới ảo

và rất nhiều thứ khác, nhưng ở đây, đại sư tà mị cũng có thể hô biến bất cứ
món gì mình thích, vì họ là một, mộng cảnh này là của cả hai.

Thế mới nói ganh nhau như này xàm xí hết biết! Giang Trừng được

Thanh Đăng đại sư dắt đi trên phố sau khi ăn xong, liếc mắt xem thường
bức tường cao tự dưng xuất hiện ngay mặt kia.

"Ố, đằng trước tịt đường rồi." Đại sư tà mị - kẻ đã tạo tường chắn lối

đứng cách họ một mét từ tốn buông lời, trên tay là một xiên hồ lô đỏ chót.
"Giang Trừng, Giang Trừng nhìn nè, muốn ăn hông ~ Sang đây ta cho bé
ngay ~"

Giang Trừng nắm ngón tay của Thanh Đăng, xoay lại trao ánh mắt biết

tỏng nhàm chán cho anh. Dù vẻ ngoài chỉ mới mấy tuổi nhưng tâm hồn là
của người trưởng thành đấy rõ chưa, sao lại nói chuyện với cô bằng cái
giọng dụ trẻ lên ba thế?

"Chậc, hòa thượng già vừa xuất hiện cái là bé bạo hơn nhiều. Bé đừng

quên thức dậy rồi vẫn chỉ đôi mình đối mặt với nhau nhe, chọc giận ta
không phải lựa chọn gì thông minh đâu." Đại sư tà mị cao thâm cất tiếng.

Giang Trừng rùng mình, xoay ngoắt lại chui vào lòng Thanh Đăng đại

sư, lặng lẽ ôm đùi anh, ra chiều sợ hãi lắm. Đến lúc Thanh Đăng bế cô lên
dỗ dành, Giang Trừng mới ló đầu qua vai anh, trưng bản mặt "trước mục
tiêu sàm sỡ đại sư vô cùng quan trọng này thì ông chả là gì cả" ngứa đèn ra
cho đại sư tà mị đang hăm dọa sau lưng.

"Bé đợi đấy." Đại sư tà mị cười, đáp trả bằng khẩu hình.

Giang Trừng dứt khoát quay đầu dụi mạnh vào cổ Thanh Đăng, đáng

thương hỏi, "Đại sư, chừng nào anh mới về, mình có thoát nổi cái thành
chết đó không? Em cứ thấy không ổn sao ý."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.