NGỘ PHẬT - Trang 435

Tóc mái trên trán được ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vén lên, xúc cảm

mềm mại vừa chạm vào da thịt đã lan ra khắp, "Về thôi." Thanh Đăng đại
sư lại bảo.

Giang Trừng buông tay, tròn xoe mắt sờ mi tâm, ngó Thanh Đăng.

Thơm... Thơm rồi?! Ối đệt thế mà mình lại được thơm á! Tuy chỉ

thơm trán nhưng đại sư chủ động đấy nhé! Khoan, hình như đây đâu phải
lần đầu, lần đầu xảy ra sau khi “ấy” xong trong miếu nát, do tình trạng sức
khỏe của cô.

Giang Trừng vẫn đang ngơ ngẩn đã bị đại sư tà mị bế thốc lên tay, rời

đi ngay tắp lự. Giang Trừng cuống quýt xoay người lại nhìn Thanh Đăng
đại sư đứng tại chỗ đưa mắt tiễn họ, gương mặt ngày càng nhạt nhòa.

"Sao, tiếc à?" Đại sư tà mị cười đôi tiếng, chọc xiên hồ lô chả biết lấy

ra từ lúc nào vào má Giang Trừng, "Ngó cái dáng bây giờ của bé đi, bé con
à, hòa thượng già đang muốn nói với bé rằng, lão chỉ xem bé là trẻ nít thôi."

"Tâm tình của lão là tâm tình của ta, cảm xúc của lão cũng là cảm xúc

của ta, nên ta rõ lão xem bé là gì lắm."

Giang Trừng chẳng quan tâm mấy, "Tôi cũng biết mà, chắc là cháu gái

hay chắt gái gì đó."

"Bé nghĩ thoáng thật ta ơi." Đại sư tà mị tự dưng lại vui hẳn, vô cùng

nhân từ bóc giấy bọc kẹo hồ lô, nhét vào tay Giang Trừng.

Cầm xiên hồ lô đỏ chót, Giang Trừng thở dài, ra vẻ chững chạc sành

đời, "Trên đời thiếu gì mấy mối yêu thầm lặng lẽ tắt đi, thực ra cũng chả
sao, chỉ cần thông suốt là ổn hết, người mình thích không thích mình mới là
chuyện thường ở huyện, chứ còn cái loại yêu qua yêu lại kia, phải may mắn
lắm mới gặp được. Với cả kiểu người như đại sư mà đi hẹn hò yêu đương,
người ta mới thấy lạ ấy? Tôi tưởng tượng không nổi cảnh ý."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.