NGỘ PHẬT - Trang 445

Giang Trừng không khỏi trao ánh mắt đong đầy thương cảm cho quả

trứng rồng khế ước trong tay mình. Chưa ra đời đã bị mẹ già vứt, à phải gọi
là ruồng bỏ nhỉ?

Vừa nghĩ thế, Giang Trừng như cảm nhận được đôi chút hờn dỗi toát

ra, sau đó, trứng rồng nhúc nhích.

"Ý, nó sắp nở à?" Giang Trừng đưa trứng đến gần quan sát kỹ, hơi hơi

chờ mong, thú khế ước đấy nhé, dáng vóc rồng mẹ đã đẹp đến độ bệ vệ
khôi ngô, mai sau cô cũng sẽ có một cậu nhóc xinh xẻo như vậy, cưỡi rồng,
nghe sao mà oai thế ~

"Chưa đâu, cứ chờ đấy đã." Đại sư tà mị thẳng thừng đập vỡ cơn

ngóng trông của Giang Trừng.

Bấy mới nhớ ra mẹ rồng đợi biết bao nhiêu năm vẫn hoài công, Giang

Trừng tức khắc hoảng hồn, chắc không đến nỗi cô tàn mạng rồi mà nó vẫn
chưa nở đâu nhỉ, vậy thì có cũng bằng không. Thôi, lần sau có dịp tìm con
nào thường thường vậy.

"À phải rồi, linh thú ta nhận hộ bé đã ký khế ước bổn mạng, cả đời bé

chỉ được nuôi mỗi con này thôi." Đại sư tà mị bảo.

Giang Trừng:... Tưởng đâu đại sư tà mị làm thế vì mình, rốt đã được

một lần không họa hại, đúng là khờ quá đi thôi.

Giang Trừng cố chịu đựng, cất trứng cẩn thận. Dẫu không biết chừng

nào mới nở thì nó vẫn là linh thú bổn mạng duy-nhất của cô, thôi cứ bảo
quản cho đàng hoàng. Để đỡ hậm hực, Giang Trừng dời sự chú ý sang đóa
hoa lạ đang đong đưa cánh trên trụ đá kia.

"Còn bông hoa kia thì sao, nó là gì?"

Đại sư tà mị liếc phớt qua rồi thờ ơ đáp: "Không biết."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.