NGỘ PHẬT - Trang 449

Đinh ninh lần này sẽ bị truyền tống đến mộ U Tổ hoặc một thành chết

nào khác, nhưng Giang Trừng hoàn toàn không ngờ được rằng truyền tống
trận này hơi đỉnh, khoảng cách phải gọi là nhảy vọt, họ chẳng những rời
khỏi hang động trong thành chết mà còn thoát cả mộ U Tổ, đến thẳng... Ma
vực.

Ờ đấy, Ma vực, sào huyệt của ma tu.

Nhìn chiếc lưới to màu tím thoắt ẩn thoắt hiện bao trùm cả vòm trời,

lại nhòm đám ma kết đỏ - loại cỏ đặc trưng của Ma vực mọc khắp nơi và ba
chữ Ma Chủ thành khổng lồ được khắc trên tường thành cao ngất gần đấy,
Giang Trừng phát hiện, họ chẳng những đã đến Ma vực, mà còn đến ngay
thành chủ của Ma vực nữa kìa!

Với những tu sĩ chính phái như họ, ở cõi tu chân, nơi nguy hiểm nhất

không phải là tứ đại hung địa vang danh khắp chốn, mà là Ma vực nằm ở
cực tây thế giới, mảnh đất chỉ có ma tu mới biết cách đến, chỉ có ma tu mới
ngụ lại này. Chẳng linh tu đạo tu nào tùy tiện bén mảng đến đây chịu chết,
huống hồ là phật tu - thiên địch của ma tu. À tất nhiên phải chừa đám
khuyết tật não và bọn có thâm thù đại hận tính liều mình lưỡng bại câu
thương ra.

Trong một vạn ma tu chẳng có lấy một kẻ không căm thù tu sĩ chính

đạo, dầu gì cũng là ngữ cùng hung cực ác, nếu không đã chả mệnh danh ma
tu. Mà đã là ma tu thì thường sẽ thế này: Gặp phật tu, đánh ngay không nói
nhiều, có thua cũng phải đánh; gặp đạo tu linh tu, thắng được thì bắt thịt,
luyện thuốc, luyện vũ khí…, thua thì chạy.

Nghe đâu trong mắt phật tu, ma khí của ma tu bắt mắt hệt vết mực trên

giấy trắng, ngược lại, với ma tu, phật quang thánh khiết trên người phật tu
cũng như đèn rạng giữa đêm đen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.