NGỘ PHẬT - Trang 448

Nghĩ đến đây, đại sư tà mị càng vui vẻ ngóng trông hơn.

Đột ngột được ôm vào lòng, Giang Trừng cáu điên vừa định tát bật

họa hại ra, đại sư đã nhũn người đổ xuống. Cô vô thức duỗi tay ôm eo y.

"Đại sư? Đại sư họa hại? Thanh Đăng đại sư?" Giang Trừng lay cơ thể

mềm rũ của đại sư, y lại chẳng có phản ứng gì. Dẫn một tia linh khí từ đầu
ngón tay định dò vào mạch y, nhưng vừa chạm vào huyệt đầu tiên đã bị bắn
ra, Giang Trừng bó cánh, đành phải bế đại sư cao lớn theo kiểu công chúa
rời khỏi đây, mọi chuyện tính sau.

Cơ mà vụ này lại chuẩn tuýp "họa vô đơn chí", cô mới bế người lên,

chưa kịp rời đi đã thấy mặt đất dưới chân sáng lóe, cuốn cả cô và đại sư
đang mê man trong lòng vào một cái xoáy.

Ờ, lại là cái ngữ truyền tống trận chết tiệt! Trước mắt tối sầm, Giang

Trừng buột miệng chửi khẽ. Cô chẳng tài nào hiểu nổi đám tu sĩ này, thật
đấy, hơi tý lại bày cả đống truyền tống trận làm gì, đi đứng hẳn hoi vào
không được à? Mới cả báo lá cải mười mươi đã bảo truyền tống trận rất
hiếm rất khó hi hữu lắm mới gặp, vậy mà sao từ lúc vào đây đến giờ cô lại
đụng những mấy lần cơ chứ.

Nếu vẫn chưa ngất, đại sư tà mị sẽ giảng giải rằng, những chỗ bảo vật

có linh thú thủ hộ như này hay có trận truyền tống ngẫu nhiên, vì nơi cộng
sinh với bảo vật bị lấy kia thường sẽ sụp đổ. Chỗ cất giấu những món bảo
vật dành riêng cho hậu duệ thì càng phải có truyền tống trận, nhằm để hậu
duệ sở hữu nó có thể đến một nơi an toàn khác ngay, đỡ bị cướp.

Giang Trừng vốn định ngoan ngoãn chờ Thanh Đăng đại sư bản chính

quay về, cùng anh rời khỏi đây, ấy vậy mà người tính không bằng trời tính,
chúng ta mãi sẽ chẳng biết được rồi cuộc đời mình sẽ đi đến đâu, nhất là
khi đính kèm một tên họa hại chả biết chết sống là gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.