NGỘ PHẬT - Trang 464

và cố ý tránh cô, cũng chẳng làm bộ đáng thương sau khi bị quát nữa, cơ
mà lại ôm đầu cô cọ thêm một chốc, dây cả nước mắt lên mặt cô.

Bị ôm ghì trong lòng như gối hình người kiêm khăn giấy, Giang Trừng

vừa ngạt thở vừa nảy sinh ảo giác kỳ lạ rằng mình đã có con trai, một thằng
con ba tuổi.

Đây nhẽ nào là trường hợp trời đất xoay vần, gió mây chuyển dời

trong truyền thuyết? Trước đó đại sư xem cô là con gái, mới đấy đã đảo lại
rồi. Đơn giản chỉ là yêu thôi mà, sao tới cô lại rơi vào trường hợp dị hợm
quá vậy?

"Em không gắt anh nữa đâu, nhưng anh phải hứa sẽ không rời xa em,

không ra tay khi đụng độ ma tu, được không?"

"Giang Trừng." Chẳng rõ rốt cuộc đại sư có hiểu không, anh chỉ biết

gọi tên cô thôi.

Giang Trừng nảy ra một ý, cô lau khóe mắt đại sư, sát lại khẽ dặn:

"Nếu em kéo lại thì anh không được nhúc nhích nữa, nghe lời một chút,
chúng ta phải an ổn rời khỏi chốn này."

Bầu không khí bỗng lại mập mờ, Giang Trừng se sẽ cất tiếng, sóng

mắt long lanh dịu dàng, trao cho đại sư ánh nhìn chuyên chú và thân thiết.
Đại sư cũng nhận thấy bầu không khí khác với mọi khi, cơ mà anh lại cực
kỳ thích điều này, bèn sán đến mỗi lúc một gần Giang Trừng.

Ngay khi họ đã gần đến nỗi chỉ cử động nhẹ sẽ thành hôn nhau, bên

ngoài lại vang tiếng bước chân. Giang Trừng bừng tỉnh trước, siết chặt lấy
tay đại sư, sợ anh xông ra ngoài. Nhưng lần này đại sư lại không hề cục
cựa, ngoan ngoãn dựa vào cô, im thin thít.

Lẽ nào đại sư lại hiểu được lời cô mới nói? Giang Trừng bấn loạn, lên

cơn rối rắm khi nhớ đến nụ-hôn-suýt-thành ban nãy, đại sư giờ đang chập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.