NGỘ PHẬT - Trang 463

"Khụ, đại sư, anh nghe em nói này, chúng ta đang ở Ma vực, nguy

hiểm cực kỳ, chúng ta thì chỉ có hai người, anh lại còn bị thương, giờ mình
nên khiêm tốn một tý mới đúng." Giang Trừng dằn vẻ buồn cười lại,
nghiêng đầu nhìn đại sư, khẽ giọng khuyên dỗ, đến khi thấy rõ mặt anh rồi,
Giang Trừng lại đờ ra.

Đại sư vẫn mặt lạnh như cũ, nhưng đôi mắt phiếm hồng kia thì đầy

những tủi thân, lại còn lấp lánh ánh nước, nước mắt đầy tràn chực rơi, ra
chiều nín nhịn dữ dằn lắm.

Giang Trừng lại buột miệng á đù, cái chi mô răng rứa? Đại sư sắp

khóc rồi ối trời đất mẹ ơi! Cô làm đại sư khóc á? Nhưng cô đã làm gì đâu,
ban nãy hơi gấp nên nghiêm giọng chút tẹo thôi mà, cũng chỉ mới một câu
thế thôi còn gì!

Sự thật rằng mình đã khiến đại sư phải rơi lệ hay việc tận mắt chứng

kiến vẻ cục cưng tủi thân ghê gớm, cục cưng hem muốn nói chuyện nữa
của đại sư, đều khiến Giang Trừng thấy mình như ngậm một họng đầy máu,
chực trào.

Sao không có máy ảnh nhỉ, giá mà chụp lại được dáng vẻ này của đại

sư, ra ngoài rồi hẳn sẽ khiến cả đám người tự chọc mù hai mắt ấy chứ.

Hít sâu thở dài, Giang Trừng cười thật hiền hòa, xoay đại sư sang đối

diện với mình, vỗ cánh tay anh, nói bằng giọng dịu dàng hơn nữa: "Xin lỗi,
em không nên gắt anh, tại em lo quá thôi, anh đừng khóc, em sai rồi, em
không bao giờ gắt anh nữa, được không? Đại sư ngoan ~"

Cô tưởng sẽ rất khó để dùng giọng dỗ trẻ nít nói chuyện với đại sư,

nhưng bắt đầu rồi mới thấy chẳng phải đến nỗi ghê gớm lắm, chuyện gì
cũng phải có lần đầu.

Quan trọng hơn, đại sư của hiện tại thế mà lại rất ưng xì tai này, được

cô dịu dàng dỗ dành vài câu, anh thoáng cái đã nguôi ngoai, không hờn dỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.