NGỘ PHẬT - Trang 484

Nhưng trước đó, cô phải cởi đồ đại sư, thay áo đen cho anh. Giờ đến

cả quần áo đại sư còn chả biết mặc!

"Nào, buông tay ra đã. Thòng tay khỏi đây, ngoan nào ngoan nào, em

chỉ thay áo cho anh thôi, cởi cái này, đổi chiếc khác... Khoan, mình không
lên giường, ở đây được rồi, khụ khụ, đứng yên cái đã, em mặc xong đồ cho
anh rồi hẵng ôm, giờ đừng siết em chặt thế, được không?"

"Ừa ừa, đại sư ngoan nhất nhà, nào, tự cởi đồ lót nhé? Cởi đai, cởi như

hồi nãy ý, rồi kéo cái này xuống... Ê khoan cởi một cái được rồi trong kia
khỏi..." Giang Trừng không giảng nổi nữa.

Cái ý ý, tuy trước kia đã "xài" rồi, nhưng lúc đó đang mơ màng chả

biết trời trăng, chưa từng nhìn tới, giờ đại sư lại nhanh tay cởi tuốt cả quần
không cần cởi, cô bị ép dòm sạch, đệt mợ.

Kẻ giở trò là đại sư, cơ mà mặt mày anh lại hết sức sáng trong, lại còn

tò mò ngắm thân dưới mình, một bụng chửi thề của cô chả biết nên thốt từ
đâu.

Giang Trừng lặng lẽ kéo quần trong của anh lên, thắt nút chết, sau đó

nắm tay đại sư, nghiêm túc dặn: "Nhớ nè, cái này tuyệt, đối, không được
cởi ra, biết chưa?"

"Giang Trừng?" Đại sư rờ đai lưng mình, chớp chớp mắt.

Để tránh lúng túng thêm, Giang Trừng vội khoác áo đen lên người đại

sư. Đại sư thường chỉ mặc đồ trắng bỗng chốc choàng áo đen, Giang Trừng
phát hiện ra anh bây giờ toát lên khí chất vô cùng lạnh lùng, cực kỳ hợp với
vẻ mặt, sắc bén và bừng bừng sát khí.

Giang Trừng lại tỉ mỉ đội tóc giả lên cho anh, tươm tất rồi bước lùi

ngắm đại sư phiên bản có tóc mới ra lò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.