NGỘ PHẬT - Trang 499

"Ối đệt!" Chưa nói xong Giang Trừng đã giật bắn cả người dậy, sau đó

ngã phịch trở về, vì giường quá trơn. Cả cái giường, bao gồm cả màn và
chăn êm đã đóng thành băng, trong suốt long lanh. Trong thoáng chốc,
chuyện lạ xảy ra khiến Giang Trừng kinh ngạc đến độ quên mình đang bị
chuốc thuốc.

"Ôi... Ơ..." Giang Trừng ngồi vùi giữa đụn băng lạnh lẽo, khóe môi

rúm ró. Đại sư đưa tay xoa đầu cô, mạt băng rơi loạt xoạt.

" Đại sư, cách giảm nhiệt này của anh đúng là khác thường." Giang

Trừng hụt hơi thốt lên.

"Chỉ có thể tạm thời khiến em dễ chịu hơn." Thanh Đăng đại sư đáp.

"Vâng, em cảm nhận được rồi." Giang Trừng ngã phịch xuống, nằm

dang tay dang chân trên giường băng, váng vất bảo: "Đại sư nhắc em làm
gì, giờ em lại bắt đầu thấy nóng rồi."

Sau thoáng tỉnh táo ngắn ngủi, cơn phản phệ nghiêm trọng hơn gần

như chiếm lấy tất cả các giác quan của Giang Trừng. Cô thấy lửa đang
bùng cháy trong cơ thể, bên ngoài lại được vây bọc bởi băng tuyết, Giang
Trừng như bị kẹp giữa băng và lửa, vừa liên tục đổ mồ hôi, vừa rúm ró run
rẩy, đớn đau khôn cùng.

Thanh Đăng đại sư ngồi cạnh đấy, nhìn từng giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu

xuất hiện trên trán, thấm ướt quần áo cô rồi lại kết thành sương, dán vào da
thịt bởi băng tuyết vây quanh, như một người băng trong suốt.

Giang Trừng khó chịu lắm, trước giờ chưa từng khó chịu như vậy,

những năm ở hắc thất, dẫu mỗi ngày phải chết vài lần nhưng cũng chỉ phải
chịu nỗi mệt mỏi tinh thần và tê da nhức thịt, còn bây giờ, cơn kích thích
không chỉ đến từ thân thể, mà còn xuất phát từ chính trái tim cô. Thoảng
qua, cô như nghe thấy giọng nói thầm kín vang lên từ đáy lòng mình: Giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.