NGỘ PHẬT - Trang 503

Áo quần đã cởi, từng lọn tóc mướt mồ hôi quấn bện vai lưng, Giang

Trừng lơ đãng nằm trên tháp, mặc bàn tay thanh thuần của đại sư vuốt ve
cổ mình, cơ thể với hơi thở an yên phủ lên, áo tăng trắng của đại sư che đi
nơi thầm kín kề cận nhau của cả hai, đường nét thấp thoáng.

Lặng thinh mơ màng, Giang Trừng thấy mình bồng bềnh trên mây,

thời gian như kéo dài đến vô tận. Đại sư chạm nhẹ vào cánh môi vì tự cắn
mà bật máu của cô, lại vén lọn tóc dính dớp bên má ra sau tai cô, hơi thở ấy
gần đến vấn vít chớp mũi hàng mi, khoảnh khắc này, hành động cử chỉ của
anh toát lên vẻ dịu dàng tựa nước.

Da thịt kề cận không chỉ thỏa mãn nhục thể mà còn bồi đắp tâm hồn,

Giang Trừng chừng như nghe thấy tiếng thở than đáy lòng, vừa não nề, vừa
hoan hỉ.

Giờ đây cô tha thiết kề cận, muốn gần anh thêm chút nữa, chút nữa

thôi, muốn khắng khít bên nhau, muốn hòa làm một, không phân ta người.

Giang Trừng chợt siết chặt lấy bàn tay đang nắm lấy tay mình, bật thốt

thét lên, cả cơ thể vô thức cong tựa cánh cung. Thanh Đăng đại sư đỡ lấy
bờ eo uốn cong quyến rũ của cô, vuốt ve xoa dịu dọc theo sống lưng ấy.
Giang Trừng thả lỏng, rụt rè đưa tay vịn khẽ vai đại sư, chầm chậm vòng
quanh cổ anh.

Thanh Đăng đại sư khựng lại thoáng giây, rũ mi đưa tay lau nước mắt

Giang Trừng.

"Đừng khóc."

"Cũng tại... đám người đó hết, hở ra là lại... chuốc thuốc..." Giang

Trừng nghẹn ngào, khẽ khàng thở dốc.

"Ừ, làm vậy không tốt tý nào." Thanh Đăng đại sư gật đầu hùa theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.