NGỘ PHẬT - Trang 56

Mới đầu Giang Trừng còn sức vừa đi vừa ngắm cảnh, xuýt xoa chùa

Thượng Vân không hổ là ngôi chùa trong truyền thuyết, tới khi đi được tầm
vài trăm bậc thang, cô gần kiệt sức, hổn hà hổn hển níu áo tăng của đại sư,
"Còn, còn bao nhiêu bậc nữa? Sao có vẻ nhìn không thấy đích, ngọn, ngọn
núi này, trông chẳng cao đến thế mà!"

Đại sư chẳng đổ một giọt mồ hôi nào, đi vài trăm bậc thang như bỡn,

đối lập hoàn toàn với vẻ khốn khổ sắp chết của Giang Trừng.

"Tổng cộng có chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc." Đại sư đáp.

Giang Trừng ngã phịch ra đất, "Mệt quá! Tôi sẽ chết vì mệt mất!"

Giang Trừng chẳng muốn lăn lộn làm lì mất mặt thế đâu, nhưng nhiều

bậc như thế, cô thực sự sẽ chết vì leo mất! Thanh Đăng đại sư buông mắt
nhìn cô túm chéo áo mình, không nhanh không chậm ngồi xuống, trông
như tính nhập định thành đá ở đây.

Giang Trừng nhận ra dùng chiêu này với đại sư chẳng ăn thua gì,

ngượng ngùng bò dậy leo tiếp. Nghỉ đủ lại chiến, leo hết nổi thì kéo đại sư
ngồi bệt xuống đất. Cứ thoắt leo thoắt ngừng như thế, được nửa đường thì
Giang Trừng và Thanh Đăng đại sư gặp một hòa thượng trẻ, cầm chổi quét
lá rơi trên thềm thang.

Trông thấy Thanh Đăng và Giang Trừng, hòa thượng này chả tỏ vẻ gì

cũng chẳng nói năng chi, không định chào hỏi, cây chổi trong tay cẩn thận
quét thềm, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.

Đi thật xa rồi, Giang Trừng ngoái ra sau nhìn thì hòa thượng kia chỉ

còn là một chấm nhỏ, không kìm được bèn hỏi Thanh Đăng đại sư, "Đại sư,
người đó là ai?" Thường thì tăng quét dọn là nhân vật rất lợi hại.

"Gã từng là ma đầu tiếng tăm lẫy lừng cõi tu chân."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.