NGỘ PHẬT - Trang 570

Giang Trừng hơi ngượng, luôn cảm thấy mình đã "xài" đại sư hơi

nhiều.

"Thôi, con tự biết là được, sư bá không nhiều lời nữa, không sư bá lại

bị chê là phiền phức. Hầy, Thanh Sương và Tố Tề cũng vậy, lớn rồi lại chê
sư phụ phiền." Tạ nhị sư bá cười mỉm, khiến Giang Trừng thoáng chợt nhớ
đến Hồng Lâu sư tỷ ở Ma vực.

Cô hơi lưỡng lự, không biết mình có nên kể Tạ nhị sư bá nghe không,

cuối cùng nhìn gương mặt tươi cười của ông, Giang Trừng quyết định giấu
kín việc này. Tuy không biết đã từng xảy ra những gì, nhưng chuyện có thể
khiến tuýp người như Tạ nhị sư bá đến nay vẫn không muốn nhắc đến thì
hẳn là rất nghiêm trọng, thôi không nên lật lại quá khứ thì hơn, các sự vụ
đang xảy ra cũng đủ để khiến ông đau đầu rồi.

"Đúng rồi, con đến thăm đồ nhi của mình phải không?" Tạ nhị sư bá

hỏi.

Giang Trừng gật đầu, đanh mặt lại, "Nhị sư bá, đồ đệ Phong Phong

của con sao rồi ạ? Tình trạng vẫn xấu ư?"

Tạ nhị sư bá an ủi: "Đừng lo, đỡ hơn hôm qua nhiều rồi, ít ra cũng đã

ổn định, không còn nguy hại đến tính mạng nữa, có điều vẫn đang hôn mê
sâu, không biết khi nào mới tỉnh, có khi lát nữa cũng chưa biết chừng."

Giang Trừng nghe thế mới thầm vơi nhẹ lòng, nụ cười lại xuất hiện

trên môi, "Con cũng chỉ mới thu nhận người đồ đệ này thôi, còn tưởng nó
lại dám bắt kẻ làm sư phụ như con mất đi đồ đệ đầu lòng nhanh như vậy ấy
chứ."

"Nhắc tới mới nhớ." Nụ cười của Tạ nhị sư bá hơi nhuốm mùi nguy

hiểm, "Trước đó Hữu Chỉ bị thương nặng vậy mà đứa làm sư phụ như con
lại không cho nó nghỉ ngơi đàng hoàng, sẹo thương trên mặt khắp người
cũng chả biết gửi thư về để chúng ta biết đường chế thuốc hữu hiệu hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.