NGỘ PHẬT - Trang 592

"Đạo hữu, tôi ngồi đây không phiền chứ?"

Tu sĩ bê tha ngó cô một cái: "Phiền."

"Vậy thì xin làm phiền." Giang Trừng cười, ngồi xuống đối diện gã.

Tu sĩ nọ khựng lại, hàng mày đen rậm dựng thẳng nom khá dữ dằn:

"Mi không nghe ta bảo gì à?!"

Đây hẳn là lý do gã độc chiếm một bàn, vẻ ngoài khá hung hăng.

Giang Trừng lờ câu nói sặc mùi dữ tợn của gã đi, lấy một vò rượu to

chừng nắm tay từ túi trữ vật ra, mở nắp cười: "Tôi mời ông uống rượu."

Tu sĩ bê tha nghẹn họng, lập tức hèn mọn nín thin, chỉ nhướng mũi,

đôi mắt lấp lánh hau háu nhìn vò rượu trong tay Giang Trừng, không thèm
uống cả rượu của mình.

"Rượu này tên "Bất Túy", là rượu sư bá tôi ủ đấy, ngoài kia không có

đâu." Giang Trừng huơ tay trên miệng vò, hương rượu lập tức nồng nàn
hẳn, khiến ba tu sĩ ở chiếc bàn cạnh đấy cũng phải dõi mắt hóng sang.

"Bất Túy? Nghĩa là uống vào không say á?" Tu sĩ bê tha hỏi.

Giang Trừng cười hiền, rót một chung nhỏ mời gã, "Chi bằng ông nếm

thử, xem có say không?"

Tu sĩ bê tha hấp tấp nhấc chung cạn chén, mắt lại sáng hơn, to giọng

khen một tiếng: "Rượu ngon!"

"Thế thêm chung nữa nhé đạo hữu." Giang Trừng rót liền ba chung

cho gã, thấy đối phương vội vàng uống ngay, cô lắc vò, cười khì một tiếng.

Đây là rượu đại sư bá Liên Vị Hành ủ riêng cho sư phụ Bạch Nhiễm

Đông nhà cô, cô đã vòi nàng vài vò. Giang Trừng không hảo món này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.