NGỘ PHẬT - Trang 590

ánh mắt nhìn cô của nó không chứa ác ý, thậm chí còn vương nét tò mò, có
điều cô bé cực kỳ nhát gan.

Và hoàn toàn chẳng biết cách từ chối người khác.

Trong lòng Giang Trừng, cô bé lắp bắp: "Tôi tự về được.", sau khi bị

Giang Trừng cười tít chuyển chủ đề thì ngại nhắc lại, da mặt mỏng đến
đáng thương. Nhưng dẫu có thế thì ánh mắt của cô bé cũng vô cùng lạc quẻ
với thân xác mới mấy tuổi này, sau khi soi kỹ nó vài lần, Giang Trừng cứ
thấy sai sai là lạ, song lại không biết cảm giác ấy bắt nguồn từ đâu.

"Bé con, em mấy tuổi rồi?"

"Tôi... bảy tuổi." Cô bé lí nhí đáp, khẽ khàng vịn hờ tay Giang Trừng.

"Mưa to thế em chạy ra ngoài, cha mẹ không lo à?"

"Tôi chỉ có cha, không có mẹ."

"Cha em bất cẩn quá thể, mưa to thế sao lại để em ra ngoài một mình?

Nhỡ gặp nguy hiểm thì sao?"

"Không đâu, tôi thuộc đường, nhà tôi gần đây, trước mặt kia kìa, hôm

nay cha bận, tôi ra ngoài chơi một lát về ngay ấy mà." Cô bé thật thà đáp
lời, ngây ngô đến độ Giang Trừng phải cảm thấy ngại. Tuy Giang Trừng
không có ác ý, nhưng cô thực sự rất tò mò về thái độ của cô bé đối với
mình, thế mới mớm thử vài câu, nào ngờ lại dễ dàng như vậy.

Quá dễ dãi quá đơn giản, trái lại khiến Giang Trừng không thốt nên lời

được nữa. Có câu "kẻ phức tạp thua bởi người giản đơn, kẻ quanh co chẳng
thắng nổi người ngay thẳng" còn gì.

Hỏi thêm vài câu, Giang Trừng từ bỏ việc thăm dò, thôi, chỉ vì thấy cô

bé này ướt mèm cô mới tiện tay giúp đỡ, chẳng cần lúc nào cũng phải làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.