NGỘ PHẬT - Trang 598

đàn yêu thú mình dài nửa mét rộng một ngón tay trông như chỉ đen liên tục
phóng từ dưới biển lên chỗ y, tốc độ cực nhanh vang tiếng xé gió, Giang
Trừng liếc thoáng qua đã nhận ra đấy là loài rắn Hải Tiêu.

Loài rắn này sống trên mặt biển, mình mang kịch độc, khốn nạn nhất

là lại tập trung theo bầy, vài trăm con cùng hành động. Yêu thú biển, những
loài vô cùng mạnh sẽ sống đơn lẻ, còn lại sẽ tụ tập quần cư.

Giang Trừng tức khắc bay sang, mười mấy chiếc châm đen kẹp giữa

các ngón tay thoắt cái đã lấp lóe ánh vàng, đâm phọt óc mười mấy con rắn
Hải Tiêu đen. Đám rắn bị cô phóng châm qua đầu rơi đồm độp xuống biển
rồi bị đồng loại xé xác làm thịt, mặt biển loang loáng sắc đỏ nhạt.

Dùng cách này giải nguy cho tu sĩ nọ, Giang Trừng không đến quá

gần, thấy y có thể tự ứng phó được rồi mới chắp tay chào một cái. Tu sĩ nọ
vội trả lễ, khua tay ném một vật cho cô, cao giọng: "Đa tạ đạo hữu ra tay
cứu giúp, xin nhận chút quà mọn này."

Hai người không cùng hướng tách ra từ đây, Giang Trừng cất viên

minh châu to cỡ trứng bồ câu ấy vào túi trữ vật, tiếp tục lên đường.

Trong thời gian lịch luyện, cô đã giết rất nhiều người, cứu không ít

người, đương nhiên cũng từng được người cứu. Đi đường thấy người gặp
nạn, những tu sĩ xuất thân chính thống thường sẽ ra tay giúp đỡ, trừ trường
hợp quá nguy hiểm, tự thấy không làm được gì hoặc những kẻ lòng dạ bất
chính, tham sống sợ chết hay tử thù của nhau mới nhắm mắt làm lơ.

Trong cõi tu chân đa phần là khung cảnh hòa thuận hữu hảo này, đám

cặn bã ác độc kia vẫn thuộc số ít. Có kẻ ích kỷ, ắt cũng có người nhân từ
lắm thay.

Càng đi ra xa, càng có ít yêu thú đột nhiên lao ra đớp cô. Giang Trừng

thầm nhủ, yêu tu Côn Thủy nói đúng thật, lòng biển xa này hẳn đã bị tử
giới nuốt mất, thế nên đám yêu thú dữ tợn vốn cư trú nơi đây lũ lượt dời về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.