NGỘ PHẬT - Trang 603

với hai kẻ kia, bị chúng xem như đá lót đường trốn.

Để tránh đám dơi hút máu nọ, cô nghiến răng lao thẳng xuống biển vì

nghĩ vùng này không có yêu thú, dẫu còn mối nguy tiềm ẩn thì cứ chờ dơi
đi hết rồi bay lên lánh sau, ngờ đâu tình hình dưới nước lại khác với định
liệu. Ai mà lường được trong lòng biển thoạt nhìn êm ả lại có xoáy nước
khổng lồ như vậy.

Giang Trừng đột ngột bị cuốn vào, chỉ kịp dùng linh khí hộ thân sư bá

cho, rồi chìm nổi giữa xoáy nước. Xoáy nước hơi quái, Giang Trừng không
thoát được, trước lúc hôn mê đã thấy một bóng đen lớn nặng nề xông đến
mình, sau đó tối sầm mắt bất tỉnh, tỉnh dậy đã là hiện tại.

Nghe Giang Trừng tự giới thiệu, tu sĩ nọ cũng vội nói: “Đảo Thích

Gia, Thích Dữ Tu.” Dứt lời, sực nhận ra Giang Trừng tự xưng cô thuộc sơn
phái Dung Trần, hắn căng thẳng hẳn lên, chêm thêm một câu, “Thì ra là
tiền bối thuộc Dung Trần sơn phái.”

Thích Dữ Tu trông có vẻ thành thực, lúng búng vài câu nghe chẳng êm

tai, bèn dứt khoát ngậm miệng luôn. Tông môn có to có nhỏ, sơn phái Dung
Trần chấn nhiếp một phương, tiếng tăm lừng lẫy cõi tu chân, với Thích gia
thì đấy quả là môn phái khổng lồ, đến cả gia chủ bọn họ cũng không dám
càn rỡ trước mặt bất kỳ một sơn chủ nào thuộc Dung Trần.

Thích Dữ Tu từng theo gia chủ đến dự Vạn tông triều hội một lần,

đứng xa nhìn đệ tử của các sơn phái lớn ấy, thấy ai nấy phong thái tuấn tú,
tiêu sái xuất trần, như ánh trăng rực sáng giữa các đệ tử môn phái nhỏ bọn
họ. Người trước mặt đây, mỗi cái nhấc tay xoạc chân thôi đã ung dung
thanh thản, nụ cười trên mặt cũng khiến người ta như đắm chìm trong gió
xuân, ngay cả trong tình huống này vẫn chẳng lộ chút bối rối. Thích Dữ Tu
nhìn đối phương, tự lấy làm thẹn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.