NGỘ PHẬT - Trang 673

Xong xuôi đâu đó, một nhóm nhiều hộ vệ hung hãn tràn đến vây cô

lại.

Đối diện đám hộ vệ dữ tợn này, Giang Trừng thong dong ôm đầu tựa

tường quát như khùng: "Đừng sang đây! Ta muốn gặp mỹ nhân, cho ta gặp
mỹ nhân! Ta hâm mộ nàng, chẳng dễ gì vào được đây, bọn mi không thể
đuổi ta ra được!" Rõ vẻ fan não tàn cấp độ cuối lén chạy vào vườn rồi bị
bắt gặp.

Quản sự dẫn cả đội hộ vệ đến bắt bớ là một cô nương, nàng hẳn đã

gặp rất nhiều kẻ cuồng Khúc Hương chủ nhà mình, không đủ điều kiện vào
viện bèn nảy ra hạ sách là lén đột nhập, nghe vậy liền tỏ vẻ khinh thường.
Nhưng đây vẫn là lần đầu nàng gặp người chạy vào sâu đến vậy, hắn mà
tiến thêm bước nữa là rờ được đến viện của Khúc Hương chủ rồi!

Nếu để Hương chủ bị đám háo sắc lưu manh không đủ tư cách này

làm nhục thì gay to! Cô nương quản sự nghĩ đoạn dựng mày liễu phất tay
ngọc, mười mấy hộ vệ tiến tới xách Giang Trừng lên, chẳng nể nang gì.

"Đừng quấy rầy các vị khách quý phía trước, đi ngách vắng cửa sau,

ném tên này ra ngoài cho ta, xa xa chút! Đánh gãy chân cho ta, để hắn
không dám đến mạo phạm Hương chủ nữa!" Cô nương quản sự hầm hừ.

Thế là, Giang Trừng cứ thế quang minh chính đại, rời Đằng Hoa Ổ mà

không khiến ai chú ý...

Còn mấy chuyện nhỏ như bị chúng ném lăn hai vòng dưới đất thì

chẳng đáng kể đến. May mà cô không bị đánh gãy chân, sau khi cô khoắng
sạch linh thạch trong túi trữ vật để lo lót, đám hộ vệ tham lam tỏ vẻ hiểu
chuyện bỏ qua cho cô, có thể thấy chuyện này đã xảy ra không chỉ vài lần.

Giang Trừng bò dậy, phủi bụi trên người, cười với mấy cái viện dài

ngoằng đan cài hoa tím, xoay người chạy đi, không biến lẹ bị phát hiện thì
sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.