NGỘ PHẬT - Trang 83

"Vì sư phụ là Thượng Vân phật tử mà." Thù Vọng cười đáp, đầy vẻ

kính trọng.

Thượng Vân phật tử mà hai người đang bàn đến, giờ đang ngồi trước

mặt một con mèo đen. Con mèo này tên Bạch Tuyết, là thú cưng của trụ trì
Thù Ấn. Mèo đen quẫy đuôi, miệng nhả tiếng người, "Trụ trì nói, hạt thông
linh này tốt cho vết thương của sư thúc, bảo tôi đưa thêm đến." Bên chân
mèo đen là một túi hạt thông nhỏ, là loại mà trước đó Giang Trừng đã ăn.

Vì cứ nghĩ không biết đại sư đã phải chịu hình phạt gì, vết thương như

nào cả đêm, Giang Trừng hiếm khi lại chẳng ngủ nghê nổi, hôm sau lúc
ngâm suối đã buồn ngủ.

Đánh một giấc trong lúc ngâm mình, nếu không nhờ Thù Vọng ngoài

kia gọi dậy, chắc Giang Trừng sẽ ngủ luôn tới tối. Leo lên bờ, Giang Trừng
bất cẩn giẫm phải một cái túi nhỏ đặt cạnh quần áo mình, vài hạt thông tròn
mẩy lăn ra.

Giang Trừng cầm túi thông lên, đoán chắc đại sư đã đặt nó ở đây.

Nhưng vừa nãy mình ở trần mà, đại sư cứ vậy mà bước vào hả?

Giang Trừng: Thật không ngờ anh lại là một đại sư như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.