NGỘ PHẬT - Trang 89

Hòa thượng trẻ này hẳn là một chàng ngơ ngây thơ, chẳng phát hiện ra

cái mặt đen lại của Hình Giới, cứ thế ngớ ngẩn tuột ra.

Giang Trừng nhịn cười, cảm ơn một tiếng, lại hỏi viện Thiền Tư nằm

ở đâu, cũng vẫn là hòa thượng trẻ thật thà kia chỉ đường, Giang Trừng cảm
ơn thêm lần nữa, vẫy tay với mọi người rồi thoải mái đi xa.

Trên đường phải hỏi thêm vài hòa thượng, Giang Trừng rốt mới đến

được viện Thiền Tư.

Thiền Tư viện vuông vắn, giữa sân trồng một gốc ngân hạnh thật to, lá

vàng rơi đầy đất, mặt đất như được lót thêm một tấm thảm dày màu vàng.

Người Giang Trừng tìm đang đứng dưới gốc ngân hạnh, cầm chổi quét

lá. Giang Trừng không quá rõ tại sao đại sư bị thương nặng không nghỉ
ngơi mà lại ở chốn này quét dọn.

"Đại sư."

Giang Trừng đi về phía hòa thượng áo trắng ấy, huơ tay trước mặt anh,

"Đại sư ~"

Thanh Đăng ngừng tay, nhìn cô dò hỏi. Giang Trừng lấy một chiếc túi

nhỏ trong tay áo ra, "Hạt thông này, tôi đã tách sạch vỏ cho anh rồi, giữ lấy
mà ăn."

Lúc mới nhận được thì Giang Trừng rất vui, nhưng cô không khờ,

trước đây đại sư không ăn uống gì là vì không có nhu cầu, giờ xơi hạt thông
đương nhiên chẳng vì buồn mồm ngứa miệng như cô, mà là cần phải ăn.
Giang Trừng buộc phải nghĩ đến chuyện đại sư bị thương, có lẽ mớ hạt
thông này có tác dụng chữa thương, để cô ăn thì lãng phí quá.

Chính ra cũng vì Giang Trừng quen giữ khoảng cách với người khác

như ở thời hiện đại rồi, cô chưa từng gặp ai quá tốt với mình, cũng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.