quen Ngự, chị đã tâm sự với Thục, từ nỗi vui đến cơn buồn, những ngày
chờ thư rồi những lúc được thư. Đến ngay cả việc nhờ Thục đóng vai chị
để tiếp Ngự, chị cũng đã tự mình giăng ra cho mình một cái bẫy và ngày
nay chính chị sa vào.
Thục còn nhớ câu cách ngôn của Pháp “Yêu mà không được yêu lại, chờ
đợi mà không ai đến, khóc mà không ai dỗ là ba nguyên nhân dễ làm người
ta đi gần đến cái chết”. Chị là kẻ hội đủ ba nguyên nhân đó. Ngày trước
khi mới quen Ngự, chị đã mơ ước mình được lành lặn, được bình thường
trở lại để sống cạnh người mình thương. Rồi chị được đi chữa bệnh. Ngày
đi chị nhìn tương lai qua cặp kính màu xinh đẹp, chị tưởng như thế là chị
nắm được hạnh phúc trong tay. Nhưng ngày qua ngày, sống nơi đât khách
trong nỗi cô đơn, chị đã suy nghĩ nhiều và càng suy nghĩ chị càng thấy
mình lầm lẫn khi sắp đặt vở kịch cho em thủ diễn. Tuy đã hiểu thế nhưng
chị vẫn tự đánh lừa mình rằng mọi chuyện chưa có gì đáng gọi là trầm
trọng.
Thục của chị,
Thế rồi chị đã về. Đêm đầu mùa mưa tình cờ bắt gặp em âm thầm khóc
trong bóng tối, chị đã hiểu con đường nào chị phải đi. Tự dưng tâm hồn
đâm ra bình thản lạ lùng Thục ạ, dù rằng nỗi đau đớn lúc đó chị tạm thời
lắng xuống. Mấy ai trong khoảnh khắc mà quên được cả một mối tình đầu
phải không Thục? Quyết định đến ngay lúc đó đối với chị. Ngay cả khi chị
xin phép ba lên Đà Lạt, chị vẫn nhờ ba giữ kín đừng tiết lộ cho em hay. Chị
không muốn em biết trước chuyến đi của chị, có thể em sẽ van nài khóc lóc
hay em tự ân hận và làm chị thêm buồn, Thục hãy nghĩ rằng chị ra đi
không phải chị oán hay giận dỗi em, trách hờn ai. Không đâu, chị ra đi chỉ
với mong cho Thục được hạnh phúc. Hãy giữ lấy những gì đến trong tay
mình nghe Thục. Chị thấy Ngự rất thương em và chị tin là Ngự đủ sức
mang lại hạnh phúc cho đời em. Đừng mặc cảm hay lo nghĩ gì cả. Một thời
gian – Có thể là rất ngắn. Chị sẽ trở về. Lúc đó Thục của chị chắc là đang
vui hạnh phúc, chỉ cần vậy chị mừng rồi Thục ạ.