NGOÀI SONG MƯA BAY - Trang 67

- Thiều ơi, sao em khổ quá.
Thiều gật đầu:
- Chị hiểu?
- Thiều không giận em?
- Không đâu Thục. Mỗi người sống trong mỗi hoàn cảnh đều có những
phản ứng hoàn toàn khác nhau và trái ngược. Chị không trách Thục cũng
không trách ai. Trong câu chuyện này không ai có lỗi cả đâu em.
Thục mân mê cúc áo Thiều:
- Anh Hoạt thương chị lắm chị biết không?
Thiều gật đầu:
- Trước kia thì không biết nhưng bây giờ thì biết.
Thiều hình dung rất nhanh đến Hoạt. Đêm lạnh vắng chỉ có mưa rơi xào
xạc trên đọt lá, Thiều bảo em:
- Thục ngủ đi

Thục ngoan ngoãn nằm xuống. Tự dưng hôm nay Thục thấy Thiều không
còn cái vẻ yếu đuối, ủy mị nữa mà ở Thiều toát một sự che chở, dung thứ
kỳ lạ. Thiều kéo mền đắp ngang ngực cho Thục rồi trở lại bên cửa sổ yên
lặng ngắm mưa. Từng giọt mưa rơi thẳng tắp và trong như những hạt thủy
tinh. Lời thư Ngự ngày nào…
“Tôi thèm đi dưới cơn mưa đêm, lang thang một mình rồi chui vào một
quán cà phê nào đó tìm hơi ấm”
.
Thiều rất muốn gọi tên Ngự nhưng bây giờ danh từ đó hầu như đã trở nên
quá xa lạ.
***

Hoạt khuấy đều chiếc muỗng trong tách cà phê. Khuôn mặt Thiều chao
nghiêng, mờ ảo như bức tranh lụa. Mái tóc mây vẫn buông dài trên bờ vai.
Thiều chợt hỏi:
- Anh Hoạt còn nhớ không, hồi trước Thiều vẫn nói với anh là Thiều mơ
ước một ngày nào đó lành lặn, Thiều sẽ bắt anh dắt Thiều đi cùng khắp Sài
Gòn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.