NGOẠI TÌNH - Trang 197

Anh gọi tôi. Tôi quay lại thực tại và chúng tôi xuống dưới để tản bộ qua

những con phố trước khi màn đêm buông xuống.

* * *

Nếu anh hỏi tôi mọi chuyện có ổn không, tôi sẽ nói dối, bởi tôi không

muốn phá hỏng niềm vui của anh. Nhưng sự thật là những vết thương trong
tim tôi còn lâu mới lành. Anh chỉ chiếc ghế nơi chúng tôi từng ngồi uống cà
phê vào một buổi sáng và có một đôi người nước ngoài, dân hippy kiểu
mới, đến xin tiền. Chúng tôi đi qua một nhà thờ lúc chuông đổ, anh hôn tôi
và tôi hôn đáp lại, tôi làm mọi thứ để che giấu cảm xúc của mình.

Chúng tôi đi dạo, tay trong tay bởi vì trời lạnh - tôi ghét đi găng tay.

Chúng tôi ghé vào một quán bar đẹp và uống một chút. Chúng tôi đến ga
tàu. Anh mua cho tôi đúng món quà anh đã mua lần trước - một chiếc bật
lửa có hình biểu tượng thành phố. Lúc ấy anh còn hút thuốc và chạy
marathon.

Hôm nay anh không hút thuốc nữa và anh thấy đường hô hấp của mình

ngày càng có vấn đề. Anh luôn thở hổn hển khi chúng tôi bước nhanh, và
dù anh cố che giấu, nhưng tôi nhận ra anh mệt mỏi hơn hồi chúng tôi chạy
bộ bên hồ Nyon.

Điện thoại của tôi rung lên. Phải mất một lúc lâu tôi mới lôi được nó ra

khỏi túi xách. Khi tôi tìm thấy điện thoại thì người gọi cũng đã ngắt máy.
Màn hình cho biết đó là một người bạn, người đã bị trầm cảm, và nhờ dùng
thuốc cô ấy giờ đã vui vẻ trở lại.

“Nếu em muốn quay về, anh cũng không thấy phiền đâu.”

Tôi hỏi tại sao phải quay về. Anh không vui khi có tôi ở bên sao? Anh

muốn bị gián đoạn bởi những người không có việc gì khác để làm ngoài
việc buôn điện thoại hàng tiếng đồng hồ với những câu chuyện tuyệt đối
không chút quan trọng hay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.