NGOẠI TÌNH - Trang 204

tôi ngồi vào bàn thưởng thức những món cao lương mỹ vị bày trước mặt.
Chúng tôi nhắc một chút về cuộc bù khú tối qua.

“Anh nghĩ anh cần điều đó. Nhưng đừng cho những gì anh nói là nghiêm

trọng. Khi quả bóng nổ, nó khiến mọi người giật mình, nhưng chỉ có thế
thôi: Quả bóng nổ. Vô hại.”

Tôi muốn nói là tôi cảm thấy tuyệt vời khi khám phá ra những điểm yếu

của anh, nhưng tôi chỉ mỉm cười và ăn bánh mì.

Anh cũng nhận thấy có những người nhảy dù. Mắt anh sáng lên. Chúng

tôi mặc đồ và xuống dưới để tận hưởng buổi sáng.

Chúng tôi đi thẳng đến bàn lễ tân. Anh bảo sẽ đi hôm nay, nhờ họ mang

va li của chúng tôi xuống để thanh toán hóa đơn.

Anh có chắc không? Chúng ta không thể ở lại đến sáng mai sao?
“Anh chắc. Đêm qua là đủ để anh hiểu rằng không thể nào quay ngược

thời gian được nữa.”

Chúng tôi đến cánh cửa dẫn qua một hành lang dài có trần làm bằng

kính. Tôi đọc trong một cuốn sách giới thiệu cho biết ở đây từng có một
con phố; giờ họ xây hành lang này để nối hai tòa nhà trước kia vốn nằm ở
hai bên đường. Du lịch rõ ràng đang thịnh vượng, dù không có dốc trượt
tuyết.

Nhưng thay vì ra khỏi cửa, chồng tôi rẽ trái tiến đến chỗ người bảo vệ.
“Làm thế nào chúng tôi nhảy dù được nhỉ?”
Chúng tôi ư? Em không hề có chút ý định làm điều đó.

Người bảo vệ đưa cho anh một cuốn sách giới thiệu. Tất cả thông tin đều

có trong đó.

“Làm thế nào chúng tôi lên đỉnh núi kia được?”
Người bảo vệ giải thích rằng chúng tôi không phải đi lên đó. Đường lên

rất nguy hiểm. Chúng tôi chỉ cần ấn định thời gian, và sẽ có người đón
chúng tôi ở khách sạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.