NGOẠI TÌNH - Trang 207

Chương 21

Tôi đứng trước khe núi cùng chồng tôi và năm hay sáu người khác, đang

chờ đến lượt của mình. Lúc đi lên đây, tôi đã nghĩ về các con tôi và khả
năng chúng bị mồ côi cha mẹ... Rồi tôi nhận ra chúng tôi sẽ không nhảy
cùng nhau.

Chúng tôi mặc bộ đồ giữ nhiệt chuyên dụng và đội mũ bảo hiểm. Tại sao

lại phải đội mũ bảo hiểm? Để đầu của tôi vẫn vẹn nguyên nếu chẳng may bị
đâm vào vách đá và rơi từ độ cao 1.000 mét xuống đất ư?

“Mũ bảo hiểm là bắt buộc.”
Tuyệt lắm. Tôi đội mũ - cũng là loại mũ những người đi xe đạp hay đội

trên đường phố Genève. Hoàn toàn ngớ ngẩn, nhưng tôi chẳng buồn tranh
luận.

Tôi nhìn về phía trước; giữa chúng tôi và khe núi là một sườn dốc nhỏ

phủ đầy tuyết. Tôi có thể dừng chuyến bay trong giây đầu tiên bằng cách
đáp xuống đó và đi bộ ngược lên. Tôi không bị buộc phải đi đến tận cùng.

Tôi chưa bao giờ sợ đi máy bay. Nó luôn là một phần của cuộc đời tôi.

Nhưng vấn đề là, khi ngồi trên máy bay, chúng ta không hề nghĩ việc đó
cũng giống hệt như khi nhảy dù. Sự khác biệt duy nhất là cái vỏ kim loại
như lá chắn cho chúng ta cảm giác rằng chúng ta được bảo vệ. Vậy thôi.

Vậy thôi ư? Trong hiểu biết sơ sài của tôi về luật khí động học, tôi cho là

vậy.

Tôi cần thuyết phục bản thân. Tôi cần một lý lẽ hay hơn.

Đây là một lý lẽ hay hơn; máy bay làm bằng kim loại. Nó cực kỳ nặng.

Và nó chở hành lý, người, trang thiết bị, cùng hàng tấn nhiên liệu. Người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.