NGOẠI TÌNH - Trang 208

nhảy dù, ngược lại, nhẹ, xuôi xuống theo gió, và tuân thủ quy luật tự nhiên
như lá rơi khỏi cây. Thế có lý hơn nhiều.

“Em có muốn nhảy trước không?”

Có. Bởi vì nếu có chuyện xảy ra với em, anh sẽ biết và có thể chăm lo

cho các con. Và anh sẽ cảm thấy tội lỗi suốt phần đời còn lại vì đã nảy ra ý
tưởng điên rồ đó. Anh sẽ nhớ về em như là người đồng hành quanh năm
suốt tháng, người luôn ở bên chồng, những lúc buồn vui, trong những
chuyến phiêu lưu và cuộc sống hằng ngày.

“Chúng ta đã sẵn sàng.”
Cậu là người hướng dẫn à? Không phải cậu còn quá trẻ sao? Tôi thà đi

cùng sếp của cậu còn hơn. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên của tôi.

“Tôi đã nhảy dù từ khi đủ tuổi nhảy dù là mười sáu tuổi. Tôi đã nhảy dù

được năm năm, không chỉ ở đây mà còn ở nhiều nơi trên thế giới. Xin chị
đừng lo.”

Cái giọng hạ cố của cậu ta làm tôi bực mình. Người già và nỗi sợ của họ

cần được tôn trọng. Hơn nữa, cậu ta hẳn phải bảo mọi người như vậy.

“Chị hãy nhớ lời chỉ dẫn. Và khi chúng ta bắt đầu chạy, đừng dừng lại.

Những việc khác cứ để tôi lo.”

Những chỉ dẫn. Gần như chúng tôi đã quen với mấy chuyện này, trong

khi điều nhiều nhặn nhất họ đủ kiên nhẫn để làm là giải thích rằng nguy cơ
nằm chính xác ở chỗ muốn dừng lại giữa chừng. Và rằng, khi tiếp đất
chúng tôi nên tiếp tục đi bộ cho đến khi cảm thấy chân mình bám đất chắc
chắn.

Giấc mơ của tôi: chân chạm đất. Tôi đến chỗ chồng và dặn anh nhảy

cuối cùng, lúc ấy anh sẽ có thời gian xem chuyện gì xảy ra với tôi.

“Chị có muốn cầm máy quay không?” hướng dẫn viên hỏi.

Máy quay có thể được gắn vào chiếc gậy nhôm dài chừng sáu mươi

phân: Không, tôi không muốn. Trước tiên, tôi không làm điều này để khoe
mẽ với người khác. Tiếp nữa, nếu vượt qua được nỗi sợ, tôi sẽ càng lo sợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.