NGOẠI TÌNH - Trang 58

nói?”

Bởi vì chỉ đến lúc này, mọi việc mới trở nên không thể chịu nổi. Hôm

nay em đã nhớ về tuổi thơ và thời niên thiếu của bản thân. Có phải nguyên
nhân nằm ở đó không? Em không nghĩ vậy, trừ phi tâm trí đã phản thùng
em chừng ấy năm, mà em nghĩ không thể nào có chuyện đó đâu. Em xuất
thân từ một gia đình bình thường, em được nuôi dạy một cách bình thường,
em sống cuộc sống bình thường. Có chuyện gì không đúng với em sao?

Trước đây em không nói gì - tôi nghẹn ngào - vì em nghĩ chuyện sẽ

nhanh chóng qua đi và em không muốn làm anh lo.

“Em hoàn toàn không điên. Em đã không để cơn rối loạn của mình lộ ra

ngoài dù chỉ một giây. Em không bực dọc, em không sút cân, và nếu em có
thể kiểm soát cảm xúc như vậy, thì hắn sẽ có cách thoát ra.”

Tại sao anh ấy nhắc đến chuyện sút cân?

“Anh có thể đề nghị bác sĩ của chúng ta kê đơn thuốc an thần để giúp em

ngủ ngon. Anh sẽ bảo thuốc đó là cho anh. Anh nghĩ nếu em ngủ ngon
được thì em sẽ dần kiểm soát được suy nghĩ. Có lẽ chúng ta nên tập thể dục
nhiều hơn. Lũ trẻ sẽ thích như vậy. Chúng ta lao vào công việc nhiều quá,
điều đó không tốt đâu.”

Em không chìm đắm vào công việc. Trái ngược với suy nghĩ của anh,

những bài báo ngớ ngẩn em đã viết giúp cho đầu óc em bận rộn, và em
tránh được những suy nghĩ điên rồ xâm chiếm em ngay khi em không có
việc gì làm.

“Nói gì thì nói, chúng ta cũng cần tập thể dục nhiều hơn, dành nhiều thời

gian ở ngoài trời hơn. Chạy cho đến khi chúng ta kiệt sức. Và có lẽ chúng
ta nên mời bạn bè đến chơi thường xuyên hơn...”

Điều đó có thể là một cơn ác mộng toàn tập! Phải trò chuyện và mua vui

cho mọi người bằng nụ cười miễn cưỡng gắn chặt trên môi, lắng nghe quan
điểm của họ về vở opera hay tình hình giao thông. Rồi cuối cùng lại còn
phải dọn dẹp nữa chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.