NGOẠI TÌNH - Trang 82

Tôi thấy anh ta từ đằng xa. Anh ta nhìn quanh tìm tôi trong nhà hàng và

ngoài hiên, cuối cùng đến hỏi bồi bàn nơi quầy bar, người này chỉ về hướng
tôi. Giờ thì Jacob đã nhìn thấy tôi liền vẫy tay chào. Anh ta bắt đầu bước
chậm rãi về phía tòa nhà câu lạc bộ. Tôi muốn anh ta chiêm ngưỡng bộ váy
của tôi, đôi giày của tôi, chiếc áo khoác nhẹ hợp thời trang của tôi, và dáng
đi của tôi. Tim tôi có thể đập rộn, nhưng tôi vẫn phải bình thản, không được
để mất thể diện.

Tôi đang nghĩ nên nói gì. Những nguyên do bí ẩn nào đã khiến chúng tôi

gặp lại nhau? Tại sao chúng tôi phải kiểm soát bản thân nếu đã biết rằng
giữa hai chúng tôi có điều gì đó? Chúng tôi có sợ vấp ngã như rất nhiều lần
trước đây không?

Trong khi bước đi, tôi cảm thấy như đang bước vào đường hầm mà tôi

chưa bao giờ đi qua: đường hầm dẫn từ hoài nghi đến đam mê, từ mỉa mai
đến đầu hàng.

Anh ta nghĩ gì khi nhìn tôi? Tôi có cần giải thích rằng chúng tôi không

nên sợ và rằng “nếu cái Ác tồn tại nó đang tồn tại trong nỗi sợ của chúng
tôi”?

Sầu muộn. Từ đó đang biến tôi thành một người lãng mạn và giúp tôi trẻ

lại theo từng bước chân.

Tôi cứ nghĩ nên nói gì khi đến bên cạnh anh ta. Không, tốt hơn là không

nên nghĩ và chỉ để lời nói được phát ra tự nhiên. Chúng ở trong tôi. Có thể
tôi không nhận ra hay chấp nhận chúng, nhưng chúng mạnh mẽ hơn cái nhu
cầu được kiểm soát mọi chuyện của tôi.

Tại sao tôi không nghe chính những lời của mình trước khi nói ra với

anh ta?

Lẽ nào là nỗi sợ? Nhưng còn điều gì có thể tệ cho bằng sống một cuộc

đời buồn bã, u ám, ngày nào cũng như ngày nào? Còn gì có thể tệ cho bằng
nỗi sợ mọi thứ sẽ biến mất, kể cả linh hồn, và bỏ tôi lại cô đơn trên đời này,
khi tôi từng có tất cả mọi thứ mình cần để hạnh phúc?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.