NGỌC PHƯƠNG NAM - Trang 104

chắc chắn từ phút ấy mọi nguy hiểm đã qua, chàng để cậu lại một mình để
ghé thăm nhà Watkins như thường lệ.

Chàng kỹ sư trẻ cần phải kể cho Alice nghe những cảm nhận của chàng
trong ngày, việc chàng chán ghét hầm mỏ - sự chán ghét càng tăng thêm
sau tai nạn tồi tệ ban sáng. Chàng thấy ghê sợ khi nghĩ đến việc dùng mạng
sống của Matakit đổi lấy cơ hội mong manh kiếm được mấy viên kim
cương xúi quẩy.

“Tự mình làm việc này thì còn bỏ qua được! chàng tự nhủ. Nhưng trả thù
lao rẻ mạt thuê một kẻ nam Phi bất hạnh, kẻ chẳng mắc nợ gì mình, rồi bắt
hắn làm việc này thì thật bỉ ổi!”

Cứ thế chàng kể nàng nghe những bất mãn và những chua chát của mình.
Chàng kể về lá thư chàng nhận được từ Pharamond Barthès. Quả thật, lẽ
nào sẽ tốt hơn nếu chàng nghe theo lời khuyên của bạn mình? Chàng mất
mát gì đâu nếu đi một chuyến đến vùng Limpopo và thử vận làm giàu bằng
săn bắn? Có lẽ sẽ thanh tao hơn, hẳn thế rồi, là đi đào đất như một kẻ hà
tiện, hay là phải thuê những người khốn khổ tội nghiệp đào đất giúp ta?

“Cô nghĩ thế nào, tiểu thư Watkins, chàng hỏi, cô vốn là người đầy khôn
ngoan và có óc thực tế? hãy cho tôi lời khuyên! Tôi cần lắm! Tôi đang mất
cân bằng về mặt tinh thần rồi! Tôi cần một bàn tay thân thiết để lấy lại
thăng bằng!”

Chàng bày tỏ với tất cả lòng thành, tự thấy một niềm vui không diễn tả
được, vì bình thường chàng rất dè dặt khi bày tỏ nỗi khốn khổ về những do
dự của mình trước cô bạn tâm tình dịu dàng và duyên dáng này.

Cuộc trò chuyện tiếp diễn bằng tiếng Pháp được vài phút rồi, và mang vẻ
rất thân mật trong tình huống giản dị ấy, cho dù John Watkins, đã ngủ lim
dim được một quãng khi hút đến tẩu thuốc thứ ba, chẳng hề quan tâm gì
đến chuyện các bạn trẻ nói tiếng Anh hay tiếng gì khác. Alice thì lắng nghe
Cyprien với niềm cảm thông sâu sắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.