NGỌC PHƯƠNG NAM - Trang 186

Họ đi tiếp khoảng hai lăm hay ba mươi phút, và không ai còn nghĩ đến sư
tử nữa, bỗng James Hilton hét lên:

“Các anh, hãy nhìn cái tổ kiến xây phía bên phải đằng kia kìa!”

“Thắng cược nhé!” Friedel đáp. “Chúng ta chẳng thấy gì khác ngoài thứ ấy
hai ba ngày qua!”

Thực vậy, ở Bush-Veld họ không thấy gì thường xuyên hơn những ụ đất lớn
màu vàng, dựng lên bởi vô số kiến, vốn là những con vật duy nhất, cùng
với một vài bụi cây hoặc một khóm hoa trinh nữ xơ xác, thi thoảng lại làm
gián đoạn sự đơn điệu của vùng đồng bằng.

James Hilton lặng lẽ cười.

“Anh Méré này,” anh ta nói, “nếu anh muốn phi nước đại một lát, để đến
gần cái tổ kiến kia - kia kìa, theo tay tôi chỉ - tôi hứa với anh rằng anh sẽ
thấy điều anh muốn xem! Tuy nhiên, đừng đến gần nó quá, anh có thể hại
thân mình đấy!”

Cyprien thúc mạnh ngựa rồi đi về nơi James Hilton gọi là tổ kiến.

“Ở đó là một gia đình sư tử đang trú ngụ! Một phần mười, trong những
đống vàng nhạt mà các anh tưởng là ổ kiến, không phải là thứ gì khác đâu!”
anh bạn Đức nói thêm ngay lúc Cyprien tách ra xa.

“Chết! Pantalacci hét lên, anh cần phải nhắc anh ta đừng tiến sát nó quá!”

Thế nhưng, vì thấy Bardik và Lee đang lắng nghe mình nói, hắn nói tiếp,
xoay suy nghĩ của mình sang ý khác:

“Có lẽ anh bạn Pháp sẽ sợ phát khiếp, còn chúng ta sẽ được xem phim hài!”

Gã Napôli đã nhầm. Cyprien không phải loại đàn ông có thể sợ phát khiếp
như lời gã nói. Cách đích chỉ khoảng hai trăm bước, chàng nhận thấy cái tổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.