NGỌC PHƯƠNG NAM - Trang 188

May mắn thay, con thú dữ không đói bụng, nếu không nó đã không nằm
dửng dưng.

Cyprien, tay đặt lên khẩu cacbin của mình, chờ hai hay ba phút xem đức sư
tử cha muốn gì. Nhưng vì thấy con thú ấy không sẵn sàng giao chiến, chàng
không nỡ lòng phá vỡ hạnh phúc của gia đình thú vị kia, rồi chàng xoay
dây cương, phi nước kiệu về phía các bạn hữu của mình.

Những anh bạn ấy miễn cưỡng công nhận sự điềm tĩnh và tính gan dạ của
chàng, đón chàng bằng nhiều tràng vỗ tay.

“Tôi đã thua cược, anh Hilton à,” Cyprien trả lời khiêm tốn.

Cũng tối hôm ấy, họ dừng chân ở hữu ngạn sông Limpopo. Ở đây Friedel
ngoan cố muốn câu cá để rán mặc cho James Hilton khuyên can.

“Rất nguy hiểm, anh bạn ạ!” James Hilton nói với anh bạn ấy. “Anh phải
biết, ở vùng Bush-Veld, sau khi mặt trời lặn, không nên ở lại bên các dòng
suối, cũng không nên...”

“Dào ôi! Dào ôi! Tôi chẳng thấy gì khác sất!” anh bạn Đức trả lời với sự
bướng bỉnh đặc trưng của đất nước anh ta.

“Ê!” Annibal Pantalacci hét lên, “ngồi bên dòng nước một hay hai giờ thì
có thể có hại gì? Chẳng phải tôi đã từng ở trong nước cả nửa ngày trời,
ngâm mình đến tận nách, khi tôi đi săn vịt đó sao?”

“Hoàn toàn chẳng giống nhau!” James Hilton vừa nói tiếp vừa cố năn nỉ
Friedel.

“Chỉ toàn lời hão!...” gã Napôli đáp. “Anh bạn Hilton thân mến, tốt nhất
anh nên mang phô mai sợi đến cho món mì ống của tôi đây hơn là đi cản
trở bạn hữu của chúng ta câu về cho chúng ta một món cá! Ít nhất thì việc
đó làm phong phú bữa ăn thường ngày đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.