NGỌC PHƯƠNG NAM - Trang 189

Friedel vẫn đi, không muốn nghe bất cứ điều gì nữa, và anh ta kề cà quăng
lưới trễ đến mức khi anh ta về đến trại thì đêm đã buông.

Lúc đó, anh chàng cứng đầu ăn tối ngon lành, thưởng thức không chút
khách sáo như mọi người món cá do mình câu được, nhưng khi anh chàng
ngủ trong xe, bên cạnh những người bạn đường, anh than vãn vì những cơn
run lẩy bẩy.

Hôm sau, lúc sáng sớm, khi mọi người thức dậy để khởi hành, Friedel bị
một cơn sốt dữ dội hành hạ và cảm thấy không thể leo nổi lên mình ngựa.
Tuy nhiên, anh vẫn yêu cầu mọi người lên đường, và khẳng định anh ta sẽ
rất khỏe khi nằm trên lớp rơm ở cuối xe, họ làm theo ý anh.

Đến giữa trưa, anh ta mê sảng.

Đến ba giờ, anh ta chết.

Căn bệnh của anh ta là một cơn sốt ác tính gây chết người nhanh nhất.

Chứng kiến cái chết quá đỗi bất ngờ ấy, Cyprien không thể ngăn mình nghĩ
rằng Annibal Pantalacci, chịu một phần trách nhiệm nặng nề nhất trong sự
việc ấy, vì những lời khuyên tệ hại của gã. Nhưng dường như chẳng ai nghĩ
đến việc nhận xét như vậy, ngoại trừ chàng.

“Các anh thấy tôi đã đúng khi bảo đừng đi lang thang dọc dòng nước khi
đêm xuống chưa!” James Hilton đành nhắc lại một cách đầy triết lý.

Họ dừng chân chốc lát để hỏa táng cái xác mà họ không thể bỏ mặc cho thú
dữ.

Đó là xác của một đối thủ, gần như là kẻ thù, ấy vậy nhưng Cyprien thấy
mủi lòng sâu sắc khi tiến hành tang lễ cho anh ta. Bởi rằng cảnh tượng đưa
tang, khắp nơi vốn đều uy nghiêm thế và cung kính thế, ở sa mạc lại mang
một vẻ uy nghi mới. Đối diện với một thiên nhiên duy nhất, con người mới
hiểu đây là thời điểm không tránh khỏi. Xa gia đình, xa tất cả những người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.