NGỌC PHƯƠNG NAM - Trang 21

CHƯƠNG 2: KHU MỎ KHAI

THÁC KIM CƯƠNG

Điều xúc phạm chàng kỹ sư trẻ nặng nề nhất trong câu trả lời ông Watkins
vừa đưa ra, chính là ông ta đã không ngại bóc tách vấn đề đến tận cùng của
lý tính với kiểu thô lỗ quá đáng. Thậm chí khi nhớ lại chuyện chàng vẫn
còn kinh ngạc, bởi chàng đã không tự mình tiên liệu những lý lẽ bác bỏ mà
ông chủ trang trại dùng để phản pháo chàng, và chàng cứ liều mình đón
nhận sự cự tuyệt thẳng thừng đến vậy.

Nhưng thực ra, cho đến lúc ấy, chàng chưa từng nghĩ đến khoảng cách giữa
cô gái trẻ và chàng do khác biệt về gia tài, dòng tộc, giáo dục, giai cấp. Đã
năm sáu năm nay rồi, chỉ quen nhìn các khoáng vật dưới góc độ thuần túy
khoa học, dưới mắt chàng, kim cương chỉ đơn giản là một loại cácbon, chỉ
đẹp để trưng bày ở bảo tàng của trường Mỏ Địa chất. Ngoài ra, cũng vì ở
Pháp chàng theo đuổi một đời sống xã hội thanh cao hơn nhiều so với gia
đình Watkins, nên chàng hoàn toàn không nhận ra giá trị vật chất của mỏ
quặng giàu có thuộc sở hữu của ông chủ trang trại. Vì thế chẳng lúc nào
trong tâm trí chàng nghĩ đến sự chênh lệch giữa cô con gái ông chủ
Vandergaart- Kopje và một kỹ sư người Pháp. Thậm chí ngay cả khi vấn đề
đó có hiển hiện trong tâm tưởng chàng, trong suy nghĩ một chàng trai Paris
vốn là cựu sinh viên trường Bách Khoa, thì có lẽ chàng mới chỉ nghĩ đến
điều người ta thường gọi là “không môn đăng hộ đối”.

Lời cảnh cáo sỗ sàng của ông Watkins là lời đánh thức đầy đau đớn khỏi
những ảo tưởng kia. Cyprien có thừa lương tri để không chấp nhận những
lý do đanh thép của lời cảnh cáo, và chàng cũng thừa lịch sự để không nổi
cáu trước phán quyết mà thực ra chính chàng cũng phải công nhận là đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.