NGỌC PHƯƠNG NAM - Trang 85

rượu rum, rồi chàng sai mang đến cho những con người nghèo khổ đáng
thương ấy.

Sau đó, chàng tự cho mình hưởng niềm vui đứng xem họ lao vào bữa yến
tiệc chưa từng có trong đời họ.

Trông thật giống những nạn nhân đắm tàu được vớt lên một chiếc bè sau
mười lăm ngày nhịn đói và kinh hoàng! họ ăn hết chừng đó chỉ trong chưa
đầy mười lăm phút, bụng họ có thể bị nổ tung như trái pháo. Để đảm bảo
cho sức khỏe, lẽ ra họ cần phải ăn từ tốn hơn, nếu không muốn nhìn thấy cả
bọn đều bị chết vì nghẹn!

Chỉ duy một trong số người da đen ấy, với tướng mạo thông minh và thanh
tú - trẻ nhất trong bọn họ, như ta có thể ước chừng - biết kiềm chế phần nào
sự thỏa mãn cơn thèm khát của mình. Và, còn hiếm thấy hơn nữa, cậu ta
còn nhớ cảm ơn ân nhân mình, điều mà những người kia chẳng hề nghĩ
đến. Cậu ta tiến lại gần Cyprien, cầm lấy tay chàng với cử chỉ ngây thơ và
duyên dáng, rồi đặt nó lên mái tóc xoăn của mình.

“Cậu tên gì?” xúc động vì cử chỉ biết ơn đó, chàng kỹ sư trẻ buột miệng hỏi
thử xem.

Cậu bé nam Phi, tình cờ hiểu một vài từ tiếng Anh, đáp trong giây lát:
“Matakit”.

Ánh mắt cậu ta trong ngần và tự tin làm Cyprien hài lòng. Thế nên, chàng
có ý muốn thuê cậu bé cao lớn hoạt bát này làm việc ở mỏ của chàng, và
đây chỉ có thể là một ý tưởng tốt.

Dù gì, chàng tự nhủ, mọi người trong vùng đều làm vậy! Đối với cậu bé
đáng thương kia có một ông chủ như ta đây còn hơn là gặp phải một tay
nào đó như Pantalacci!

“Vậy thì, Matakit này, cậu đang tìm việc, đúng không? “ chàng hỏi cậu bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.