NGỌC PHƯƠNG NAM - Trang 89

thỏa mãn chính đáng. Thật vậy! hẳn nhiên thế, nhưng Cyprien thì không
như vậy.

“Nếu cứ hai hoặc ba tháng mới gặp được may mắn như vậy, chàng tự nhủ,
liệu ta có tiến triển nhanh hơn chăng? Ta không chỉ cần một viên kim
cương bảy cara, mà phải một nghìn hay một nghìn năm trăm viên như thế...
nếu không nàng Watkins sẽ vuột khỏi tay ta mà thuộc về James Hilton kia
hoặc một đối thủ nào đó không xứng đáng hơn là mấy!”

Thế nhưng, một ngày kia khi Cyprien đang đắm mình trong những suy tư
buồn phiền ấy, lúc trở lại Kopje sau bữa ăn trưa, trong một ngày bừng bừng
nóng nực bụi bặm - lớp bụi đỏ kia, mịt mù, cứ mãi lềnh bềnh trong bầu khí
quyển ở khu mỏ kim cương - đột nhiên, khi đi đến góc rẽ qua một túp lều
biệt lập, chàng kinh hãi lùi lại. Một cảnh tượng thảm thương đập vào mắt
chàng.

Một người đàn ông bị treo cổ trên càng một xe ba gác dựng thẳng đứng vào
tường của túp lều, đuôi xe chúc xuống đất và càng hướng lên trời. Bất
động, chân thõng xuống, hai tay đờ ra, cơ thể ấy lủng lẳng như một sợi dây
rọi, tạo với càng xe một góc hai mươi độ dưới làn ánh sáng chói chang.

Trông thật ghê rợn.

Cyprien, thoạt đầu sững sờ, khi nhận ra đó là anh người Hoa tên Lee bị treo
cổ bằng chính bím tóc dài của anh ta giữa thanh thiên bạch nhật, bỗng cảm
nhận niềm thương hại mãnh liệt.

Chàng kỹ sư trẻ không chần chừ làm một việc trước tiên phải làm. Chàng
trèo lên đầu càng xe kia, dùng tay đỡ lấy cơ thể nạn nhân, kéo anh ta lên để
tránh tác động của việc thắt cổ rồi cắt đứt bím tóc bằng con dao bỏ túi của
chàng - việc ấy với chàng chỉ mất nửa phút. Xong xuôi, chàng cẩn thận
trượt xuống và đặt thân thể ấy vào chỗ râm trong căn lều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.