NGỌC PHƯƠNG NAM - Trang 91

Trên khuôn mặt thản nhiên của kẻ nghèo hèn đáng thương, ngay cả lúc vừa
thoát khỏi thử thách kinh khủng này, không một vẻ khiếp sợ cũng không
một vẻ kinh ngạc được biểu lộ. Có thể nói anh ta vừa mới thức tỉnh sau một
giấc ngủ nhẹ nhàng.

Cyprien cho anh ta uống mấy giọt nước pha thêm vài giọt giấm mà chàng
mang theo trong bi đông.

“Bây giờ anh nói được rồi chứ?” chàng hỏi một cách máy móc mà quên
rằng Lee không hiểu lời chàng.

Tuy nhiên anh kia lại ra dấu trả lời có.

“Ai đã treo cổ anh thế kia?”

“Tôi,” anh người Hoa đáp, không tỏ vẻ ngờ vực rằng anh ta đã làm gì khác
thường hoặc đáng trách.

“Là anh sao?... Anh đang cố tự sát sao, anh bạn bất hạnh?... Và tại sao
chứ?”

“Lee nóng quá!... Lee chán chường!...” anh người Hoa trả lời.

Và anh ta nhắm mắt lại ngay, như để chạy trốn những câu hỏi khác.

Cyprien, đúng lúc này, nhận ra rằng cuộc đối thoại đang diễn ra bằng tiếng
Pháp trong tình huống kỳ lạ thế này.

“Anh cũng nói được tiếng Anh chứ?” chàng hỏi tiếp.

“Vâng,” Lee hé mắt nhìn rồi trả lời.

Ta thấy như hai lỗ khuy chéo, mở ra hai bên chiếc mũi ngắn và tẹt của anh
ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.