NGỌC PHƯƠNG NAM - Trang 92

Cyprien cảm giác gặp lại trong ánh mắt ấy một chút mỉa mai thi thoảng đã
bắt gặp trong chuyến đi từ Cap đến Kimberley.

“Những lý do của anh thật phi lý! chàng nghiêm nghị nóivới anh ta. Người
ta không tự tử chỉ vì trời quá nóng!... Hãy nói nghiêm túc với tôi!... Tôi cá
là ẩn dưới chuyện này còn do những đòn xấu của Pantalacci?”

Anh chàng hoa cúi đầu.

“hắn muốn cắt bím tóc của tôi, anh ta kể, giọng chùng xuống, và tôi chắc
rằng hắn sẽ làm được, chỉ là vấn đề ngày một ngày hai thôi!”

Cũng đúng lúc này, Lee nhìn thấy cái bím tóc yêu quý của mình trong tay
Cyprien và nhận ra rằng nỗi bất hạnh anh ta từng e ngại trên tất thảy mọi
thứ đã thành sự thật.

“Ôi! Ông... Gì thế!... Ông... ông cắt mất của tôi rồi!... anh ta thét lên não
ruột.

“Phải vậy mới có thể gỡ anh xuống, anh bạn à!” Cyprien trả lời. “Nhưng,
quỷ thật! anh sẽ chẳng vì thế mà giảm thêm chút giá trị nào ở cái đất này
đâu!... Yên tâm thế đi!”

Anh người Hoa tỏ vẻ sầu não vì việc cắt bím tóc ấy đến nỗi Cyprien, vì sợ
anh tìm cách tự sát lần nữa, đã quyết định đưa anh theo về nhà mình.

Lee ngoan ngoãn đi theo chàng, ngồi cạnh người đã cứu mình lắng nghe
thuyết giảng, hứa không tái diễn mưu đồ của mình, và với công hiệu của
một tách trà nóng hổi, anh ta còn kể một vài thông tin mơ hồ về tiểu sử của
mình.

Lee, sinh ra ở Quảng Châu, được nuôi dạy để buôn bán trong một gia đình
Anh. Sau đó, anh đã sang Ceylan, rồi đi đến Úc và cuối cùng đến châu Phi.
Không ở đâu anh gặp may mắn để làm giàu. Nghề giặt ủi ở khu khai thác
mỏ không khá hơn gì hai chục nghề khác anh đã kinh qua. Nhưng kẻ mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.