NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 104

Cho đến khi cả hai về tới nhà, tôi vẫn không nói được tiếng nào với

con Rùa, ngoài câu nói lúc nó băng qua vườn cải nhà cô Út Huệ để vào
nhà: “Lát tối anh qua chơi với em nhé!”

28

Hồi trưa lúc ngồi bên bàn ăn, nghe nói tôi sẽ lên xóm trên chia tay cô

Út Huệ với bé Loan, thím Lê dặn tôi phải về ngủ sớm để tờ mờ sáng hôm
sau lên đường. Tôi cũng định bụng chỉ lên chơi với con Rùa cho đến lúc
trời nhá nhem. Có ở bên cạnh nó thêm vài tiếng đồng hồ nữa cũng thế thôi.
Đằng nào cũng phải chia tay. Tôi đã dự định trong đầu rồi. Vào Sài Gòn, tôi
sẽ tìm cách quay về làng trong thời gian sớm nhất để gặp lại nó, để xem nó
đã lớn thêm được chừng nào. Hồi bà tôi, ba tôi và chú Thảo chưa mất, năm
nào tôi cũng theo ba tôi về làng. Sau này có đôi lần mẹ tôi dẫn tôi về dự giỗ
kỵ nhưng do làm ăn khó khăn và bận rộn, những chuyến về thăm quê ngày
một thưa dần.

Dự tính như thế nhưng rốt cuộc suốt buổi chiều hôm đó, tôi ở lì trong

nhà cô Út Huệ chơi với thằng Thục và bé Loan. Tâm trạng con Rùa đang
rơi vào một chỗ nào đó rối ren mù mịt, tôi nghĩ tôi khó mà trò chuyện với
nó một cách bình thường.

Đến khi màn đêm bắt đầu buông xuống từng mảng tối, thoạt dầu mắc

trên ngọn sầu đông, sau đó chảy tràn xuống sân như vết mực loang, tôi
đoán con Rùa chắc đã nguôi ngoai nên mon men qua nhà nó.

Lần đầu tiên tôi bắt gặp mình ngập ngừng khi qua nhà con Rùa. Đã

mấy lần tôi đứng lại, nhìn về phía lối mòn dẫn vào rừng, ngắm chim bay
từng bầy trong bóng đêm chập choạng, vừa bay vừa gọi nhau ríu rít trên
đường về tổ, tự hỏi mình sẽ nói gì hay làm gì để con Rùa cảm thấy thanh
thản lát nữa đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.