NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 121

Bích Lan nói với tôi là nó rất vui khi gặp lại người yêu của nó, bất

chấp việc nó phát hiện Triều chỉ là anh chàng kiếm ăn lông bông bằng nghề
nuốt than và phun lửa. Nó cũng không trách Triều về chuyện anh đã nói dối
nó. Nó nghĩ anh buộc phải làm thế vì mặc cảm về nghề nghiệp của mình,
và đáng tha thứ nhất là vì anh sợ mất nó.

Tôi chưa thấy ai nói về sự lừa dối của người yêu bằng vẻ mặt hơn hớn

và ánh mắt lúng liếng ấy đầy ắp niềm vui như Bích Lan trong buổi sáng
hôm đó. Nó vẫn ngồi sát tôi, nhưng bây giờ sự thân mật quá đáng đó không
làm tôi đề phòng nữa.

Bích Lan bảo với tôi là sáng hôm sau nó tức tốc tìm đến chỗ ở của

Triều nhưng anh đã trả phòng trọ ngay tối hôm trước, có lẽ để tránh mặt nó.
Nhưng rốt cuộc nó vẫn tóm được Triều sau một thời gian kỳ công theo dõi
tung tích các nhóm xiếc giang hồ vẫn la cà kiếm ăn ở các quán nhậu.

Tóm lại, bây giờ cả hai đã trở lại như xưa. Bích Lan khoe với tôi nó đã

khóc đến ướt đẫm chiếc áo khi biết rằng Triều không thể hôn bất cứ ai vì
đôi môi anh luôn bỏng rộp, đau nhức sau những tiết mục rùng rợn biểu diễn
hằng đêm. “Em không xấu, anh ấy cũng không pêđê”, Bích Lan sung sướng
nói, nó nhìn tôi bằng cặp mắt bị niềm vui làm cho ầng ậng nước nên long
lanh một cách bất thường.

Tôi tin Bích Lan đã khóc khi biết được sự thật oái oăm đằng sau thái

độ lạ lùng của Triều nhưng dĩ nhiên chi tiết “ướt đẫm chiếc áo” tôi nghĩ
chắc là nó phóng đại.

Tuy vậy, tôi không có đủ thời gian để trêu chọc nó, vì ngay sau khi kể

cho tôi nghe chuyện tình éo le của mình, Bích Lan lập tức đề nghị tôi giúp
nó bằng cách đóng vai người yêu của nó cho đến chừng nào nó cảm thấy có
đủ dũng cảm thú nhận tất cả mọi chuyện với mẹ nó. Nó biết mẹ nó rất mến
tôi, nhưng điều đó không quan trọng bằng việc mẹ nó chắc chắn không bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.