NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 13

Tôi tính ngoác miệng gọi con Rùa nhưng đến phút chót tôi quyết định

làm thinh. Nó chạy được một quãng xa, tôi kêu chưa chắc nó đã chịu quay
lại. Hơn nữa tôi không muốn làm nó sợ.

Trưa, tôi khều thằng Thục:

-Thục này!

-Gì hở anh?

-Con Rùa là con ai vậy mày?

-Nó là cháu thầy Điền.

Tôi biết thầy Điền. Hồi bé tôi từng học thầy.

Thầy Điền dạy học trò, nổi tiếng nhất môn thủ công. Hôm nào nhà

thầy sắp có giỗ, thế nào môn thủ công của thầy cũng có đề bài là: vót đũa.
Tới ngày, mỗi đứa học trò nộp cho thầy mười đôi đũa tre, bó thành một bó.
Thầy sung sướng đem “bài làm” của học trò về nhà bày ra mâm, khỏi phải
đi mượn hàng xóm hay ra chợ mua.

Đã thành lệ, hôm nào thầy ra đề “vót đũa”, tụi học trò biết ngay nhà

thầy sắp có giỗ. Nhà thầy lắm giỗ, có lẽ vì thầy là con trai cả. Nhờ thầy mà
khả năng vót đũa của bọn trẻ con trong làng chẳng mấy chốc được nâng lên
thành hàng nghệ thuật.

Con trai thầy Điền là ông Hương, ba con Rùa. Ông Hương chết vì bị

nước cuốn. Người làng bảo ba con Rùa nửa đêm một mình xách gậy rượt
theo bọn cướp. Khi băng qua chiếc cầu treo, ông sẩy chân rớt xuống sông
Kiếp Bạc, bị nước xoáy cuốn đi mất tích.

Một tháng sau ngày chồng mất, mẹ con Rùa khăn gói bỏ nhà ra đi. Có

người làng gặp bà ở một thị trấn phương Nam, về thuật lại rằng bà đã có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.