NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 130

Tôi quyết định xuống ngay chợ Kế Xuyên, dù từ đó tôi phải lội bộ về

làng Đo Đo cả mười cây số.

Vì đó là nơi lần đầu tiên tôi gặp con Rùa.

Tôi muốn đi lại con đường tôi đã chở thằng Thục đi lượm nắp keng

dạo nào, cũng là con đường con Rùa thường xuyên chinh phục bằng đôi
chân trần mong manh của nó.

Khoác ba lô trên vai, tôi hồi hộp lần mò trên con đường đất lồi lõm

dẫn về làng. Nắng ban mai sưởi ấm cơ thể tôi như một cái ôm dài. Có phải
đó là những tia nắng cách đây ba năm từng nhảy nhót trên đôi má con Rùa
lúc nó ngồi cùng tôi dưới bóng cây bướm bạc? Tôi vừa đi vừa lẩn thẩn tự
hỏi, lòng dậy lên những cảm xúc rối ren và mơ hồ.

Tiếng còi tàu vẳng tới từ phía trước nhưng khi tôi đến đoạn đường sắt

quen thuộc, tôi chỉ còn thấy đuôi tàu đang lượn quanh bụi tre rậm và vội
vàng mất hút vào rặng lá phía xa xanh.

Có tiếng chim chèo bẻo từ chỗ nào đó đánh kẽo kẹt như chào đón đứa

con xa xứ trở về. Tôi đảo mắt kiếm tìm, chỉ thấy những chùm trái nổ trắng
muốt lấp ló bên đường. Trái nổ nhỏ bằng đầu ngón tay út, trắng màu ngọc
trai, có vị chan chát, ngòn ngọt, thơm nồng mùi lá cỏ, nếu không nôn nao
về nhà thế nào tôi cũng háo hức chạy lại hái một nhánh cầm tay tung tẩy
trên đường đi.

Một vài đứa bé đứng trong nhà nhìn ra khi tôi đi qua. Tụi nó ngước

đôi mắt đen láy tò mò nhìn tôi, giơ những con châu chấu màu xanh trên tay
ra trước mặt như khoe tôi. Hồi bé, tôi cũng từng mê mẩn những con châu
chấu, cào cào tết bằng lá như thế.

Như vậy, làng Đo Đo mùa cọng dừa đã về.

36

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.