NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 143

Tối đó tôi nằm lăn qua lăn lại trên tấm phản rộng, nghe tiếng côn trùng

rỉ rả vọng vào từ ngoài vườn, tự nhiên thấy lòng buồn tên. Tôi không biết
tôi quay về làng Đo Đo để gặp lại con Rùa là đúng hay sai.

Nếu con Rùa biết được sự thật về mối quan hệ giữa tôi và nó, có lẽ tôi

sẽ đỡ lúng túng hơn. Lúc đó, hẳn nó sẽ rất buồn nhưng chắc chắn nó sẽ
không đòi tôi cầm tay nó.

Con Rùa cũng không biết tôi quyết định về làng chỉ vì tôi e rằng

chứng bệnh nan y của tôi sẽ không cho tôi thêm cơ hội nào gặp lại nó nữa.
Với tất cả những gì đẹp đẽ đã có giữa hai đứa tôi ba năm về trước, con Rùa
chào đón sự trở về của tôi bằng sự mừng rỡ ngây thơ và niềm tin trong trẻo
của nó vào tình yêu khiến tôi cảm thấy có lỗi với nó nhiều quá.

Lẽ ra tôi không nên trở về. Ừ, có lẽ thế thì tốt hơn cho cả hai! Trở về

để vừa muốn nắm tay nó vừa không muốn nắm tay nó, vừa muốn nói với
nó những ngày qua tôi nhớ nó biết bao, rằng gần như đêm nào tôi cũng mơ
thấy nó vừa nghiến chặt răng để nuốt những lời yêu thương đó vào lòng
quả là một cực hình đối với tôi.

Hôm sau đi học, con Rùa báo với bé Loan tôi đã về làng và buổi chiều

nó chở con bé từ thị trấn theo về.

Bé Loan hò hét om sòm khi nhìn thấy tôi đứng trước cửa nhà cô Út

Huệ ngó ra. Nó nhảy vội xuống khỏi xe, xách cặp chạy vù vào nhà ôm
chầm lấy tôi và đấm vào lưng tôi thùm thụp. Con bé này lạ thật, năm mười
tuổi thì nó mắc cỡ chẳng bao giờ chịu ôm tôi, bây giờ đã mười ba tuổi, đã
ra dáng một thiếu nữ thì nó lại hành động như một đứa con nít.

Tối đó, lấy cớ ở nhà chơi với bé Loan sau nhiều năm xa cách, tôi

không qua nhà con Rùa. Tôi sợ phải ngồi cạnh nó trên phiến đá năm nào,
sợ nghe nó hỏi như nó vẫn luôn hỏi “Anh có thích em không?” và tôi sẽ
không biết phản ứng như thế nào để nó không cảm thấy đau lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.