NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 175

nó, chúng tôi đã là của nhau dù hai đứa đang ở cách xa nhau cả ngàn cây
số.

Bên cạnh đó, nhờ sự hối lỗi của ông Bốn Lai câu chuyện u ám của chú

Ngãi bất ngờ đã tìm được một cái kết có hậu giúp con Rùa yên tâm rằng
cuộc đời không chỉ được sơn phết toàn những màu xám xịt.

Ra học cấp hai ngoài thị trấn Hà Lam, con Rùa cũng đã bắt đầu có bạn

bè nhiều hơn so với những ngày thui thủi ở làng. Thị trấn đông người hơn,
nhộn nhịp hơn, một nữ sinh mười bảy tuổi cũng dễ dàng đánh bạn với các
nữ sinh mười ba, mười bốn tuổi hơn là một nữ sinh mười bốn tuổi kết bạn
với tụi nhóc lên chín, lên mười như những ngày học lớp năm trên làng.

Rốt cuộc chỉ có tôi, người yêu thương nó nhất, lại là người sẽ đem đến

nỗi buồn cho nó như một món quà tặng mà nó không hề mong đợi. Ý nghĩ
đó hiện ra trong đầu tôi ngay vào lúc tôi định liều ôm hôn nó lần cuối đã
kịp níu giữ cánh tay tôi vào phút chót. Để làm gì, nụ hôn đó, nếu không
muốn khắc sâu thêm nỗi đau lên trái tim con Rùa trong cái ngày nó nhận ra
tôi đã bỏ nó để ra đi mãi mãi?

Tôi đứng lên khỏi phiến đá khi sương khuya bắt đầu giăng lên tóc tôi

những sợi tơ lành lạnh và quay đầu nhìn một vòng như để thu vào hồn tất
cả những gì liên quan đến người con gái tôi yêu. Trăng thượng tuần đi vào
những ngày cuối vẫn còn nấn ná trên bầu trời để dát một thứ ánh sáng xanh
non lên cây bướm bạc, bụi huỳnh anh và những ngọn rau muống phía cuối
vườn.

Trăng đêm nay đẹp quá, nhưng buồn.

Con ngỗng trắng nhướn cổ nhìn theo tôi lúc con Rùa tiễn tôi ra hàng

rào giậu. Bây giờ thi tao đúng là kẻ trộm, Cổ Dài à! Tao sắp đánh cắp niềm
vui của cô chủ mày, sao lần nay mày không rượt theo tao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.