NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 177

NGỒI KHÓC TRÊN CÂY

Nguyễn Nhật Ánh

www.dtv-ebook.com

Chương 3

“MTừ ngày vào lại Sài Gòn, tôi phát mệt vì con nhỏ Bích Lan.

Ngoài thời gian đến lớp và đi chơi với bạn trai, lúc nào nó cũng lẽo

đẽo bám theo tôi. Tôi không thể giãy nó khỏi tôi được nên rốt cuộc tôi mặc
cho nó làm cái đuôi của tôi.

Hai đứa tôi thường ngồi quán cà phê vào buổi chiều lúc Bích Lan đi

học ra. Đó cũng là cách tôi tránh mặt mẹ tôi. Tôi gần như không thể chịu
đựng nổi mỗi khi nhìn vào mặt bà. Tất nhiên mẹ tôi luôn động viên tôi, bà
luôn nói với tôi về khả năng mầu nhiệm của y học, về vận may của con
người nhưng bao giờ mẹ tôi cũng nói những lời phấn khởi đó bằng cái
giọng khiến người nghe buộc phải hiểu ngược lại.

Những lúc đó tôi phải ôm choàng lấy mẹ tôi và cố nói những lời bông

đùa để không phải nhìn vào vẻ mặt xót xa của bà nhưng sau những lần như
vậy vai áo của tôi thường ướt đẫm. Về sau này tôi chọn cách đi ra khỏi nhà
bất cứ lúc nào có thể được. Tôi làm như vậy không phải vì tôi mà vì mẹ tôi.
Khi không nhìn thấy tôi, đầu óc bà sẽ được trám đầy bằng những thứ khác,
nhờ vậy bà sẽ lãng đi căn bệnh của tôi cho đến khi tôi trở về nhà vào bữa ăn
tối.

Ngồi với Bích Lan tôi cũng chẳng thấy hứng thú gì. Trước đây thấy nó

nói năng ngổ ngáo tôi cứ nghĩ nó là con nhỏ vô tâm hời hợt nhưng bây giờ
tôi phát hiện ra nó là đứa sầu muộn và cả lo hơn tôi tưởng. Trong khi tôi
đang cần một đứa ăn nói bông phèng bạt mạng ngồi cạnh để thấy đời như là
mơ thì nó cứ đeo bộ mặt dàu dàu và giương đôi mắt đỏ hoe ra nhìn tôi làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.